Tô Tứ quay đầu sang một bên, không dám nhìn Hồ Vương: "Đại..Đại...Đại Vương, ta, ta, ta thích ngươi. Cho dù ngươi không thích ta, hay đùa giỡn ta, ta cũng không hối hận."
Trong nội tâm Hồ Vương đang cố kìm chế vui mừng, nói: "Ai nói ta đùa giỡn ngươi? Đùa giỡn ngươi, ngươi đủ đẹp không? Trên giường đủ mị hoặc sao? Hay là có hứng thú sao?" Lời hắn nói rất đả kích, nhưng đó là lời nói thật, hắn nói tiếp: "Ta cũng thích ngươi. So với những gì ngươi nghĩ còn nhiều hơn."
Tô Tứ lập tức ngây người.
Một lúc sau:"Đại Vương, đã đủ rồi, đến 100 rồi." Tô Tứ vẻ mặt cầu xin, họng đã đủ đau, đã nhớ không rõ mình nói bao nhiều lần câu "Ta thích ngươi."
"Mới tám mươi tám lần, còn mười hai lần nữa mới đủ 100, nói tiếp." Hồ Vương không thuận theo ý hắn, hạ thể còn đang chôn ở sau Tô Tứ, xấu xa giật giật, nhắm đúng lúc Tô Tứ cắn chặt răng, thân thể ngăn không được mà run rẩy.
Bụng dạ hồ ly tinh từ trước đến nay toàn ý xấu xa. Rốt cục hôm nay mở ra tâm ý sáng như trăng, hắn đâu dễ dàng buông tha.
Tròng mắt bắt đầu chuyển động.
"Nương tử, hôm nay Ngao Diễm cùng Tiết đều cười ta, nói ta đến giờ không thể làm ngươi mang thai, nói ta không phải nam tử hùng phong, còn nói ta nhất định không phải nam nhân. Nương tử a~, một người nam nhân nghe lời này còn có thể sống sao?"
Nghe Hồ Vương ủy khuất đến cực điểm, lắp bắp, khóc lóc kể lể hận không thể một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tô Tứ chỉ cảm thấy da đầu run lên, lại thập phần đau lòng: "Ta nghe Mễ Trùng nói ở Nữ Nhi quốc kia có nước sông Mẫu Tử có thể khiến nam nhân mang thai, thế nhưng mà ta, ta la nam nhân, ta là nam nhân sao có thể..."
"Nương tử, ta không chỉ là nam nhân, không thể để người khác xem thường, còn là Đại Vương Hồ tộc, thống lĩnh một phương, ta nếu không có con nối dõi, không có hậu thế, Hồ tộc chúng ta như là rắn mất đầu, về sau chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc khác khi dễ. Nương tử, ngươi cũng không muốn chứng kiến cục diện như vậy đúng không?"
Tô Tứ hơi cau mày, khó xử, tuy nói y bắt đầu dao động, nhưng mà chuyện nam nhân có thể sinh con vẫn khiến y bài xích.
Y nhớ lại lần đầu gặp Hồ Vương rồi nửa như bắt buộc kết hôn, Hồ Vương đổi theo hồn phách hắn tới tận Địa phủ, hai người từng chút một ở chúng, lại đến hôm nay nói rõ tâm ý với nhau, những chuyện này nhớ hết lại một lần, cảm thấy bản thân thiếu nợ Hồ Vương thật nhiều.
"Được rồi, ta sinh." Tô Tứ đấu tranh tư tưởng mãi, rốt cuộc âm thanh như ruồi muỗi cũng phát ra.
Hồ Vương xoay người đè lê Tô Tứ, vật to lớn như mãnh thú vẫn ở bên trong tỉnh lại sau giấc ngủ say, hướng chỗ sâu nhất nhào tới.
Hôm sau, Mễ Trùng vẫn say bất tỉnh nhân sự, bò đến bên cạnh một thân cây rồi nằm bất động, Tô Tứ sợ hắn không kìm được mà hiện nguyên hình, liền đem hắn ném vào bên trong xe ngựa, chính mình cùng Hồ Vương lên bờ tiễn biệt hai đôi Ngao Diễm, Chuyển Luân Vương.
Hai đôi này chuẩn bị xuôi nam tiếp tục đi du ngoạn.
Hồ Vương vốn định mang theo Tô Tứ cùng nhau đi, nhưng mà bời vì hôm qua thay đổi chủ ý, vội vã đến Nữ nhi quốc lấy nước sông Mẫu Tử để tạo bảo bảo. Bởi vì nước sông Mẫu Tử được quốc vương Nữ Nhi quốc đưa tới hôm đại hôn bị Tô Tứ không cẩn thận mà đánh vỡ, Hồ Vương đành phải đi một chuyến.
Trên bến cảng đậu đầy thuyền, điêu khắc tinh xảo, như là tòa nhà mái ngói cong cong của người giàu. Vậy nên thuyền đi cũng không thể đi xa, không có khinh nghiệm ra biển mạo hiểm, thuyền này để từ từ chậm rãi đi du sơn ngoạn thủy, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Một chiếc thuyền hoa lớn chậm rãi rãi đỗ vào cạnh bờ. Cái thuyền này thật sự là "thuyền hoa" theo nghĩa đen, chính là kỹ viện "Khuê các" lớn nhất trong Bách Lý Hương trấn, tất cả đều là kẻ có quyền, có tiền, trong thuyền đều là mỹ nhân đầu bảng.
Thuyền này đối với Tô Tứ rất quen thuộc, thường ngày Cừu lão gia không ít lần sai y tới đây chờ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia đã cả đêm không về.
Thuyền an ổn ngừng lại, đặt một tấm ván gỗ ở chính giữa, ba nữ tử cầm tay nhau cẩn thận từng li từng tí đi lên bờ, ba người đến mặc y phục hồng cánh sen, nhìn thấy nội y lờ mờ.
Diễm lệ như vậy, lại giống như ba hoa sen giả trong đầm sen.
Bỗng nhiên các nàng vui sướng kêu lên: "Ai nha, Lam công tử, Tiết công tử." (Thôi xong =]]). Thanh âm chưa dứt, lại tựa như bướm ong bay tới.
Sắc mặt Hồ Vương cùng Chuyển Luân Vương đồng thời thay đổi.
"Lam công tử, Tiết công tử, các ngươi sao mãi không thấy đến thăm ba tỷ muội chúng ta. Lam công tử, Như Ngọc của chúng ta thật sự rất nhớ ngươi."
Cô gái tên Phong Nguyện này lão luyện nhất, có rất nhiều kinh nghiệm dụ hoặc. Ngày bình thường chỉ ở trong lễ đường, muốn gọi phải dùng bạc, bây giờ lại chạy ra ngoài này, dưới ban ngày ban mặt thể hiện, mặc kệ thật giả, sớm đã hấp dẫn rất nhiều nam nhân, trong lúc vô tình đã tạo thành một vòng vây.
Mà Hồ Vương cùng Chuyển Luân Vương lúc này chính là chung một ý nghĩ__tìm cách thoát thân.
Hai nữ tử phía sau cũng đã đi tới, vẻ mặt một trong hai người trần đầy ai oán, nhưng nhìn thật sự xinh đẹp, bản thân nàng đứng lại, ánh mắt oán giận nhìn Hồ Vương thút thít, nói: "Lam công tử, Như Ngọc rất nhớ ngươi, ngươi có thời gian sao không đến thăm Như Ngọc? Nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp gỡ, không biết là đến lúc nào mới gặp đây."
Nữ tử còn lại hoạt bát đáng yêu, dáng người lung linh, nàng đem cánh tay Chuyển Luân Vương ôm vào trong ngực, ngẩn đầu nói: "Tiết công tử, Tiết công tử, Tô Tô thêu cho ngươi một cái hà bao, không bằng bây giờ ngươi cùng Lam công tử đi vào bên trong một chút, ta sẽ nói với mụ mụ hôm nay đóng cửa viện, chỉ có tỷ muội ba người chúng ta cùng hai vị, có được không?" Lời nói cuối cùng còn mang theo ít giọng mũi nũng nịu.
Tô Tứ cùng Thôi Nghị đã sớm lách qua đám ngươi đi vào, hai người nhìn nhau cười cười, chào tạm biệt xong, Thôi Nghị theo Ngao Diễm, Lâm Thanh Mặc lên thuyền.
Tô Tứ nhìn Hồ Vương bị bao vây, thật ra hồ ly tinh kia đứng ở đó, luận phong thái, luận sắc đẹp, so với ba nữa tử kia còn muốn hơn, giống như chỉ có hai màu trắng đen vậy.
Năm người này càng dây dưa càng kịch liệt, ba nữa tử như là dù phải lôi kéo cũng muốn bắt đi về.
Mà chính bời vì là nữ nhân, đánh không đánh được, mắng không mắng được, chính mình đã từng lưu dấu vết khoảng nợ phong lưu bên trong, chân chân thật thật, xóa không được, không có tình cũng là có ý, đủ loại tình hình vây quanh, chỉ có một biện pháp___chạy.
"Lần sau, lần sau, lần sau nhất định sẽ đến..."
Hồ Vương cùng Chuyển Luân Vương bị ép phải đưa lưng về phía nhau làm điểm tựa, hai người một bên ngăn cản bàn tay trắng nõn của tình nhân ngày xưa yêu thương nhung nhớ, một bên nhỏ giọng nói thầm một câu. Chỉ thấy hai người họ đột nhiên đẩy đám người, nhanh chân bỏ chạy.
Chuyển Luân Vương chạy thẳng đến chỗ đỗ thuyền, một chân đã muốn ở trên thuyền, Thôi Nghị đột nhiên trầm giọng nói với người chèo thuyền: "Thuyền phu, lái thuyền a."
Một chân kia liền giẫm hụt, " Bùm___" Chuyền Luân Vương cả người rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
Bản thân Hồ Vương khó bảo toàn, không quản được nhiều, kéo Tô Tứ thi triển pháp thuật, dưới chân hình thành gió, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Ba nữ tử vừa tức vừa giận, Tô Tô còn trông chờ Chuyển Luân Vương từ dưới nước ngoi lên, nhưng thấy hắn lại dùng sức bơi theo thuyền, bị sặc nước còn cố hô to: "Nương tử, chờ ta một chút. Nương tử, ta sai rồi."
Tô Tô nhìn thuyền cách đó không xa chỉ thấy ba nam tử, còn tưởng hắn bị dìm nước đầu óc bị hỏng, gấp đến mức dậm chân, trong miệng còn mắng chửi, đồ đàn ông thay lòng.
Tô Tứ trờ về xe ngựa, Hồ Vương cười hì hì dính lên người Tô Tứ, vụng trộm nhìn nén mặt Tô Tứ. Tô Tứ bình thường giống như không có gì đáng lo, nhưng nụ cười kia bắt đầu nhạt nhạt và có khoảng cách.
Hồ Vương tự biết đuối lý, cười thật nịnh nọt, nhưng trong lòng lại tức tốc nghĩ kế sách. Càng nghĩ lại càng không ra, hận đêm nay không thể phá nát cá kỹ viện kia (Anh hay nhỉ, anh chơi bời phong lưu, khiến người ta nhớ rõ tên, giờ đòi phá. Phá là phá thế nào!!)
Hồ Vương đợi về đến nhà đã là buổi trưa, mặt trời đã lên cao, nóng rát.
Hồ Vương một đường cầu khẩn, Tô Tứ không phản ứng, điều này làm Hồ Vương thấy rõ một điều, Tô Tứ có sinh khí, hơn nữa sinh khí rất dai.
Nhưng ngoài ra lại làm hắn thập phần vui mừng, bởi vì Tô Tứ là đang ghen a.
Hắn một lúc thì vui, lúc lại đau khổ, chỉ dám chậm chạp đuổi theo đằng sau. Mễ Trùng trong xe đã sớm tỉnh, hắn nghe rõ mồn một Hồ Vương cùng Tô Tứ nói chuyện, tuy không biết rõ chân tướng nhưng cũng đoán được bảy tám phần, thấy Tô Tứ đã đi xa, hắn hấp tấp chạy đến gần Hồ Vương hiến kế: "Đại Vương, ba mươi sáu kế, khổ nhục kế nên suy nghĩ đến."
Mễ Trùng ngồi ở trong đình ở sân hoa lệ, xung quanh mấy thị nữ hồ ly ngồi cạnh, năm người nhàn nhã cắn hạt dưa, ánh mắt đều nhìn hành lang phía trước, đối diện là một cái bóng che chắn trước cửa, Hồ Vương đang quỳ gối lên cành mận gai.
Một thị nữa nói: "Ngươi nói xem Đại Vương chúng ta còn phả quỳ bao lâu nữa?"
Thị nữ khác nói: "Ta thấy vẫn nên đi cầm thêm hạt dưa đến đi."
Lại một cái khác nói: "Mang cho ta một ít, thuận tiện lấy thêm ít mứt cùng bánh ngọt hoa quế ra, ta đoán là phải kéo dài đến đêm."
Thị nữa lúc trước nói: "Ngươi nói Đại Vương chúng ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, đến bình rượu gặp còn đổ ngã, bây giờ có phải là mắc phải một chuyện rất không có đạo đức?" (Em nói chứ chị sùng bái Đại Vương nhà chị cũng vừa thối, ai lại bình rượu gặp cũng đổ. Hư cấu!)
Mấy vị khác liếc mắt nhau, trăm miệng một lời: "Đạo đức là cái gì?"
Mễ Trùng một mực trầm mặc rốt cục cũng mở miệng: "Các vị tỷ tỷ, sự tình cũng không thể chỉ nhìn bên ngoài. Chúng ta đánh cuộc, ta cá một lát nữa Vương phi sẽ mở cửa, chỉ cần Mễ Trùng ta bày âm mưu là được."
"Đánh cuộc cái gì?" Một thị nữ hỏi.
"Đương nhiên là đồ ăn rồi. Nếu như ta thắng, ta sẽ liệt kê một danh sách, các vị tỷ tỷ cứ chiếu vào đồ ăn trong danh sách trên mà làm cho ta. Nếu ta thua, mỗi vị tỷ tỷ có thể bắt ta làm một chuyện."
"Cứ quyết định thế đi."
"Khụ khụ khụ.” Mễ Trùng đột nhiên giả vờ ho vài tiếng, bốn thị nữ nhìn hắn khó hiểu, khóe mắt lại liếc về phía Hồ Vương đột nhiên nghiêng người một cái, thân thể đổ lên trên mặt đất.
Mễ Trùng kéo bốn người thị nữ lại, nhỏ giọng nói: "Cùng nhau hô, Đại Vương té xỉu."
"Đại Vương té xỉu rồi, Đại Vương ngã rồi."
Âm thanh Mễ Trùng thật sự giống như đang rất lo lắng, vội vã chạy đến bên người Hồ Vương, nâng hắn dậy, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt gào lên càng ngày càng to: "Đại Vương ngươi làm sao vậy? Có phải cảm thấy tứ chi vô lực, đầu óc choáng váng, hoa mắt, ngực khó chịu?"
Các thị nữ khác thấy thế cũng cất cao giọng: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, Đại Vương ngất đi rồi, ngươi hỏi làm gì? Ai nha, sao người Đại Vương lại lạnh thế này."
Người khác nói chen vào, gào thật to: "Không phải là lạnh, cái này nừa thân thể thật lạnh, nửa kia thật nóng như bếp lò?"
Năm người kẻ hát người xướng, Tô Tứ trong phòng không biết thật giả nghe rõ mồn một.
"Chi dát" một tiếng, cánh cửa mở ra rồi, không đợi Tô Tứ nói chuyện, năm người ba chân bốn cẳng đen Hồ Vương mang vào bên trong, đặt lên giường, sau đó nhanh chóng chạy ra, một thị nữ xoay người đóng của lại còn nháy mắt với Tô Tứ: "Nương nương, người hãy chăm sóc tốt Đại Vương."
Năm người chạy ra rồi chụp đấu vao một góc nghe lén.
Chỉ chốc lát sau trong phòng truyền đến: "Ngươi, ngươi dám giả bộ."
"Nương tử, ta sai rồi. Ngươi ngồi xuống nghe ta giải thích, mấy cái nữ tử kia đều là chuyện đã qua rồi, ta cũng Tiết chỉ là ngẫu nhiên đi vào đó dạo chơi, giải buồn...Nương tử, ngươi đừng đi.."
"Giải thích cứ giải thích, ngươi tai sao phải cởi y phục của ta?"
Có tiếng động như bình hoa bị rơi vỡ, âm thanh rơi xuống thanh thúy khiến lòng những người nghe lén bên ngoài không khỏi căng thẳng, sau đó "Phanh" một tiếng như ghế bị đẩy ngã xuống, hiện tại trong phòng chắc đã thành một mớ bừa bộn.
"Uh, không được, buông tay. Ah...ah...ah...ân..."
Một cái thị nữ ngồi dậy, thở ra một hơi nói: "Đi, đi làm đồ ăn cho Mễ Trùng."