*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nương tử, ta nâng ngươi đến bên thùng nước để tắm, tẩy rửa thật tốt sau đó chúng ta đi xem Đỗ Ngũ."
Tô Tứ nằm trong ngực Hồ Vương, ngủi mùi hương quen thuộc, có chút mơ mơ màng màng. Vừa nghe đến hai chữ Đỗ Ngũ, thân thể lập tức ngồi thẳng dậy, người tỉnh lại, vội nói: "Không, không cần tắm, trở về rồi tắm. Trước kia lúc làm việc còn toát nhiều mồ hôi hơn. Đi, chúng ta đi luôn bây giờ."
Hồ Vương không lay chuyển được y, vừa ra đến trước cửa không quên đem cổ áo y chỉnh lại, trong nội tâm có chút đau lòng, quả nhiên huynh đệ tình thâm, vì huynh đệ bỏ được tướng công, phải mất bao lâu y mới có thể khẩn trương với mình như vậy?
Ân, sau khi trở về liền giả bệnh, chiêu giả bệnh mà hết linh, thì mỗi ngày đi ra ngoài gây chuyện đánh nhau với người ta. À không, là bị người đánh mà không phản kháng, mang một thân chật vật về, cũng có thế kiếm được chút ít thương tiếc đi.
Hồ Vương trong lòng nghĩ cách, suýt chút nữa va vào cánh cửa. Tính trẻ con bột phát, quay lại đá cánh cửa một cước, rồi quay lại người thực hiện kế hoạch, miệng ôi da thật to để Tô Tứ nghe thấy.
Mễ Trùng tham ăn chọn hơn mười món ngon đủ dạng, bầy ra cả một bàn lớn, hai cánh tay hắn cầm hai đôi đũa, tay trái hạ xuống, tay phải đưa lên, tay phải hạ xuống tay trái lại đưa lên, tả hữu cùng làm việc, hai tay như đang đọ sức xem ai đưa được nhiều đồ vào trong miệng nhất, khách nhân cùng tiểu nhị trong quán trợn mắt há mồm.
May mà Hồ Vương đã sớm trả tiền, ra tay cực kỳ rộng rã, tiểu nhị mới dám mang lên nhiều món như vậy, mà vẫn còn tiếp tục mang lên.
Mễ Trùng không chịu đi cùng Hồ Vương và Tô Tứ!
Cừu phủ nằm ở trung tâm, là một tòa nhà lớn trước sau mười gian phòng ốc xung quanh, giống như quả tim của thôn trấn. Ngoài ra Cừu phủ cũng là nhà giàu nhất trong Bách Lý Hương trấn, từ tổ tiên đời thứ ba đã độc quyền buôn bán tơ lụa ở đây.
Tô Tứ từ xa đã thấy trước Cừu phủ chật ních người, lại gần thêm chút nữa, ở giữa chồi lên một đỉnh kiệu, kiệu này tám người khiêng, là hỉ kiệu đỏ au từ trong Cừu phủ đi ra.
Đỉnh kiệu có gắn tua màu vàng của Lưu Tô, bốn góc kiệu là đèn lồng dán chữ hỷ, rèm cửa sổ thêu hoa mẫu đơn màu vàng. Hai sư tử đá trước cổng được buộc hai đóa hoa lụa thật to, hai bên tường cũng dán đầy chữ hỷ màu hồng. (囍)
Hai miệng loa thật dài đang tấu nhạc từ từ đi ra, chiêng trống vang trời khiến lỗ tai cùng lòng người đều rung động.
Giờ lành nhanh chóng đến, một đội người hầu từ trong phủ bước ra, cứ cách một người đang bê cháp đắp khăn đỏ là hai người khênh cái rương to, đi đến gần cỗ kiệu thì dừng lại.
Ánh mắt Tô Tứ liền liếc thấy trong đội có Đỗ Ngũ, mặt nhỏ vẫn mập mạp như xưa, sắc mặt hồng nhuận mịn màng, cười hì hì, chỉ là hắn cười giống như không có linh hồn.
Tô Tứ bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, lập tức lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay về phía Đỗ Ngũ, kêu lên: "Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ."
Lúc này pháo hỷ bùm bùm vang lên, đám người xung quanh lùi lại xa vài bước, trẻ em lấy tay bịt lỗ tai chạy xung quanh dây pháo vừa ca vừa nhảy múa: "Tân nương tử đi ra rồi~, tân nương tử ra rồi~."
Tân nương dựa vào một lão phu nhân đi nhẹ nhàng ra cửa phủ, Cừu lão gia mang theo nhi tử cùng con dâu đứng sau lưng hai mẹ con, trên khuôn mặt trả vờ buồn khổ, đợi tí nữa còn phải khóc gả* đấy
(*ngày xưa khi cô dâu ra đến cửa phải khóc trả vờ chạy về xong bị bà mối kéo đi, rồi lại khóc ròng. Ý nghĩa là thương cha mẹ, không muốn gả ra ngoài. Hẳn là đại loại thế đi )
Đôi hoa tai của tân nương theo khăn trùm nhấp nhô mà lộ ra, dưới ánh mặt trời lóe sáng. Tô Tứ nhận ra đôi hoa tai này, từng vì tìm nó mà chui xuống gầm ghế, hóa ra hôm nay Tứ tiểu thư Cừu phủ xuất giá.
Tứ tiểu thư từ nhỏ thích cùng y chơi đùa, sau này bị giáo huấn rằng phải biết thân phận tiểu thư khác biệt, nhưng nàng vẫn tìm kiếm cách nào đó chiếu cố y.
Mắt Tô Tứ bất tri bất giác ẩm ướt.
Nhìn xuyên qua đám người, Tô Tứ trông thấy Tứ tiểu thư đứng lại rồi nhìn thoáng qua xung quanh, giống như cố gắng nhìn xuyên qua lớp khăn trùm đầu để kiếm gì đấy. Mẫu thân nàng khóc lớn(khóc gả đó), nàng lại thờ ơ, thân thể cứng đơ mặc cho mẫu thân tùy ý ôm nàng. Cuối cùng lúc mẫu thân đặt tay lên vai, hai tiểu nha đầu phối hợp nâng tay nàng.
Hỉ bà kêu to: "Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương lên kiệu."
Cừu tiểu thư tựa như hạ quyết tâm, giật mạnh tay ra khỏi hai nha đầu, thay đổi cước bộ, thẳng lưng tiến vào trong kiệu.
Đỗ Ngũ ở trong đoàn người đi theo cỗ kiệu.
"Nương tử, nhanhh lên, Đỗ Ngũ đang đi rồi." Hồ Vương vỗ nhẹ Tô Tứ.
"Không, không thể phá chuyện vui của người khác. Lần sau ta lại đến xem hắn."
Tô Tứ dựa vào trong ngực Hồ VƯơng, hai tay ôm eo hắn. Hỉ kiệu dần dần đi xa, mang theo một chút tình cảm như có như không của Tô Tứ, dần dần biến thành một chấm nhỏ màu đỏ.
Hắn từng đội khăn cô dâu, ăn mặc xinh đẹp, ngồi kiệu tám người khiêng cùng người bên cạnh thành thân, đã bái đường, làm vợ chồng. Cảm giác thất lạc chua sót mới vừa nãy bất chợt bị lấp đi bằng điểm ngọt ngào tràn ra.
Hồ Vương ôm Tô Tứ, mắt hé nhìn xác pháo dưới đất, đắc ý nhướn mày, người trong ngực vĩnh viễn không biết, hôm nay là hắn cố ý.
Từ khi trước khi thành thân, hắn từng nghe Tô Tứ thốt lên ba chữ "Tứ tiểu thư", hắn liền chú ý đến tình hình Cừu phủ. Cho đến hôm nay, Tứ tiểu thư đại hôn, hắn màng Tô Tứ đi, vừa thấy Đỗ Ngũ, vừa thấy hôn lễ, thật sự vẹn cả đôi đường.
Phiên chợ trong Bách Lý Hương trấn, Hồ Vương cùng Tô Tứ rất nhanh hòa vào bên trong đám người đông đúc. Hai bên đường cửa hàng to nhỏ bày biện, hàng hóa đặc sắc cùng với tiếng hét to mời chào.
Gặp được Đỗ Ngũ, trong nội tâm Tô Tứ như bỏ được một tảng đá xuống. Hồ Vương quả thật giữ lời, bảo vệ Đỗ Ngũ không cho Lang Vương bắt đi, mà mình cũng nên giữ đúng lời hẹn ở bên cạnh hắn, thẳng đến ngày hắn nhàm chán mình.
Trong lúc đang đi, Tô Tứ cảm thấy mông bị một bàn tay mạnh mẽ vỗ một cái, mặt y đỏ lên, quay đầu nhìn, khắp nơi đều là người, người kề người, nói không chừng là có ai trong lúc vô tình chạm phải, y trong lòng suy nghĩ.
Cái tay này một lần nữa sờ lên mông Tô Tứ, gan lớn hơn nãy rất nhiều, không vội bỏ ra, ngược lại lưu luyến mập mờ vuốt ve. Tô Tứ thò tay bắt một cái, cái tay di động như con rắn "Vèo" một cái liền chạy mất.
Cái tay đắc thủ hai lần, giống như chơi đùa thành nghiện, thần không biết quỷ không hay lại sờ soạng, bàn tay vốn to, hận không thể trực tiếp xoa lên da thịt, cứ một lúc lại xoa, giống như có thể cảm nhận được làn da mềm.
"Ai ui" Hồ Vương đột nhiên kêu một tiếng.
Tô Tứ bắt được cái tay của "Tặc tay" Hồ Vương, vừa xấu hổ, vừa tức giận trừng hắn.
"Nương tử, ta sai rồi." Hồ Vương da mặt dày, cười hắc hắc.
Tô Tứ nói:" Sai chỗ nào?"
Hồ Vương chớp chớp mắt tung mị nhãn, sóng mắt lưu luyến, thập phần thành khẩn nói: "Ta sai là không nên giữa đường sờ mông nương tử, muốn sờ phải sờ trong phòng."
Lúc về, hai người trông thấy Mễ Trùng, hắn ngồi trước một cái bàn, giơ tay hướng phía lão bản tiệm mỳ vằn thắn hô: "Mang tiếp bốn tô." Trên mặt bàn đã có một chồng chén lớn. Mồm còn vương mấu mẩu hành, hai tay lau lau trước ngực, tơ lụa màu vàng nhạt đã đen nhơn nhớt một mảng.