*Ta dịch chương này mà muốn nội thương luôn. Cười không nhặt được mồn ý*
Thương Ương ngồi ở bên cạnh bờ ao sen, nhìn nước trong hồ lại nhìn cây trong đình, Tô Tứ cùng Mễ Trùng đang nhảy loạn một vũ khúc không biết tên. Hắn có một loại cảm giác ngăn cách trong vòng tròn luẩn quẩn bị bỏ quên, đưa thay sờ sờ Hỏa Hoàng ngồi ở bên cạnh hắn, giọng chua xót nói: "Hỏa Hoàng, ngươi có phải cũng ưa thích Tiểu Tứ?"
Hỏa Hoàng linh trí lại hiểu chuyện"Cô cô" hai tiếng.
"Kỳ thật Mễ Trùng cũng rất tốt. Ân, chỉ là có chút điêu ngoa. Có phải không, hỏa hoàng?"
Hỏa Hoàng "Cô cô" đáp lại.
Trong đình Tô Tứ bắt chước động tác và lời nói của Mễ Trùng, không lưu loát nhưng thân thể lại xinh đẹp uốn éo. Mộc đình bé nhỉ như có Hải Thị Thần Lâu, giống như cách rất xa Thương Ương, sờ không tới bắt không được.
Mễ Trùng mặc xiêm y màu hồng cánh sen, hắn giơ cao cánh tay phải lên tay áo ở bên trong trượt xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Như vậy, đúng, tay hướng lên, Lan Hoa Chỉ lại vểnh, ai, đúng rồi, thông minh."
"Bờ mông, xoay, xoay, uốn éo. Di chuyển vòng tròn, vừa di chuyển vừa uốn éo."
Tô Tứ không hiểu rõ, hỏi: "Vì sao phải uốn éo mông? Như vậy không đứng đắn."
Mễ Trùng phẫn nộ trừng mắt hắn, trách mắng: "Câu dẫn người còn nói cái gì không đứng đắn? Không học xong thì thôi."
Tô Tứ vội hỏi: "Ta học, ta học."
Mễ Trùng thở dài một hơi, thanh âm bình tĩnh trở lại: "Nếm trải đau khổi, mới trưởng thành hơn người. Muốn làm gì đều phải trả giá lớn không thì sao làm được, trên đờilàm gí có không làm mà hưởng ah!" Lại nói: "Chú ý đánh mông cho đúng, bờ mông xoay chính là khiến một đóa hoa vì ngươi xoay mà choáng luôn, uốn éo choáng mới có thể hái nó là a?"
Tô Tứ dưới chỉ dẫn của Mễ Trùng, tay tạo thành Lan Hoa Chỉ, một tay đặt lên eo, bờ mông vểnh lên cao, một bên chậm chạp vẽ lấy vòng tròn.
"Trái một vòng, phải một vòng. Tốt, đổi tay, đổi hướng. Trái một vòng, phải một vòng, uốn éo lại xoay vòng, xoay vòng lại uốn éo." Mễ Trùng miệng nói lẩm bẩm, trong lời nói còn kèm theo nhịp điệu.
Tô Tứ bờ mông cứ xoay xoay, đem Thương Ương hoàn toàn cuốn vào, cuốn đầu óc choáng váng, miệng đắng lưỡi khô, lòng "Bịch bịch" một tiếng, như uống say lại như xấu hổ tai nóng lên.
"Hái hoa." Mễ Trùng tay nắm lại, giống như là nắm chặt cái gì đó, sau đó lại ném rải ra, "Vung hoa. Quá thông minh, phải chú ý cước bộ, còn phải chú ý đi theo cả nhịp, muốn nhịp đến, phải có cảm giác."
Mễ Trùng sợ Tô Tứ đối với động tác phức tạp không hiểu, không nhớ được, liền giải thích mấy động tác này: "Xoay mông là đem hoa xoay choáng luôn, tay nắm hoa lại, sau đó ném tung ra. Động tác phải liên tục. Đến! Xoay, uốn éo cho chóng mặt, cầm hoa, vung hoa..."
Ngày bình thường Tô Tứ cảm thấy ban đêm tới đặc biệt nhanh, mà hồ Vương hoàn toàn trái lại. Buổi tối hôm nay hai người lại có cùng một ý nghĩ —— thời gian hôm nay thật sự quá chậm.
Hồ Vương đẩy cửa gỗ khắc hoa đi vào trong phòng. Trong phòng so thường ngày nhiều hơn bốn nến sáp hồng, đặt ở chuôi nến đồng, nhang vòng lượn lờ bay so sánh thường ngày hình như ngọt hơn một chút.
Màn lụa bị buông đến một nửa.
Nghe thấy thanh âm Hồ Vương tiến vào phòng, cái màn lụa màu đỏ chótbị nằm ở trên giường được một bàn tay người vén lên, đồng thời một thanh âm vô cùng ngọt ngấy kéo dài âm tiết truyền tới: "Đại —— Vương —— "
Hồ Vương lảo đảo, thiếu chút nữa đầu đập xuống đất.
Tô Tứ từ trên giường đứng lên, uốn éo thân thể cạnh màn lụa, tay lại làm hoa lan chỉ, tựa vào cột giường yên lặng rồi.
Y đang mặc sa y màu đỏ chót, đưa lưng về phía ánh nến, một nửa mặt vẫn bị che tối, nhưng mà mị nhãn của y lại phóng thẳng đến hồ Vương.
"Đại —— Vương ——" lại là một tiếng ngọt ngấy phát ra. Bước đi thep nhịp, Tô Tứ như một con bướm đêm lao thẳng tới ngực Hồ Vương.
Mà trong lúc y bước đi, Hồ Vương phát hiện một thân áo đỏ còn có bí mật—— áo quần lúc bước đi lộ đùi ra đến tận hông(giống như váy xẻ đùi bây giờ đó), chân Tô Tứ thật dài lúc ẩn lúc hiện ra; cổ áo buông thỏng, cũng giống ở đùi, một con đường xẻ xuống đến eo; bên hông tùy ý dùng đai buộc lại cùng màu với quần áo.
Tô Tứ ở trong ôm ấp của Hồ Vương chỉ thoáng một phát lại quay người đi ra chỗ khác, trong nội tâm đang nhớ lại lời Mễ Trùng dạy y: Uốn éo bờ mông, đem hoa xoay chóng mặt. Quay người về bên trai, ném cái mị nhãn. Quay người về bên phải, đưa tay ra làm hoa lan chỉ, cầm hoa, nhanh chóng, vung hoa...
Tô Tứ như có xương sống quay được180 độ, nửa đêm dưới ánh trăng nhảy vũ đạo, xinh đẹp mị hoặc ngoài lại có một lạo cảm giác...um..rất là...um...bi tráng!
Hồ Vương máu mũi phun ra ầm ầm.
"Đại Vương, tới ah." Tô Tứ nhảy đến bên cạnh hồ Vương ngoắc ngoắc ngón tay, lại không quên tung mị nhãn bay ra, đặt hết tiền vốn.
Hồ Vương lảo đảo bổ nhào qua, ôm Tô Tứ quay đầu cúi mặt hôn.
Tô Tứ trốn tránh, đẩy ra, nói: "Đại Vương, không được vội vã như vậy nha, chúng ta còn có suốt cả một buổi tối đó." Y để hồ Vương ngồi xuống bàn tròn bên cạnh, chính mình đặt mông hào phóng ngồi ở trên đùi hồ Vương, vị trí cực kỳ chuẩn, ngồi chính xác cách da Hồ Vương đúng bảy tấc.
"Đại Vương." Tô Tứ hai tay ôm cổ hồ Vương thân thể run nhẹ, lại nói "Ngày đó chúng ta kết hôn đã quên uống ly rượu giao bôi, hôm nay bổ sung a."
Hồ Vương sớm đã thất điên bát đảo, hiện giờ Tô Tứ chủ trì, y nói cái gì chính là cái đó, y muốn cái gì thì thì cái đó.
Tô Tứ đảo tròng mắt, đem hai cái ly rượu sứ trắng trên bàn sớm đã chuẩn bị tốt cầm lên, đưa cho hồ Vương một cái, hai người tay giao nhau, uống một hơi cạn sạch.
Tô Tứ giống như rắn từ trong ngực hồ Vương trong trượt đi ra ngoài, lại đem vũ đạo kia trình diễn "Uốn éo mông, đem hoa xoay chóng mặt. Bên trái quay, ném cái mị nhãn. Bên phải quay, đưa tay ra thành hoa lan chỉ. Cầm hoa, nhanh chóng vung hoa...".
Trong lúc nhảyTô Tứ nhìn lén phản ứng của Hồ Vương, ước chừng không sai biệt lắm, lại một lần nữa trở lại trong ngực Hồ Vương.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hồ Vương đột nhiên từ trên ghế trợt thẳng xuống ra, nửa người trên dựa vào ghế, toàn thân mềm nhũn vô lực, hai mắt dần mơ hồ mất ý thức không nhìn thấyTô Tứ đi tới, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Nương tử." Liền một đầu ngã vào trong ngực Tô Tứ.
"Đại Vương." Tô Tứ ôm lấy Hồ Vương trong ngực, nhẹ nhàng bối rối nhỏ giọng kêu lên.
Hồ Vương không có phản ứng.
Tô Tứ đưa miệng gần sát bên tai Hồ Vương, âm thanh như muỗi kêu gọi là một tiếng: "Lam." (Tên Hồ Vương)
Hồ Vương nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, tay như đuổi muỗi qua lại vung hai cái. Tô Tứ lại không thuận theo, nhẹ giọng hỏi: "Lam, ngươi có phải hay không cảm thấy toàn thân vô lực, đầu lưỡi run lên?"
Hồ Vương cố gắng thanh tỉnh "Ân" một tiếng.
"Phải hay không cảm thấy toàn thân nóng bức, thầm nghĩ cởi sạch quần áo?" Tô Tứ ngay sau đó lại hỏi.
Hồ Vương từTô Tứ trong ngực ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu vào hai mắt hắn ngập nước, hai ngọn lửa nhỏ phản chiếu ngọn nến tựa như phát ra tiếng nổ bùm bùm nho nhỏ.
"Đây là một mắt khao khát cỡ nào ah! Thành công, thành công, thành công." Tô Tứ vui mừng không kể xiết, lại là muốn khóc lại là muốn cười, dốc sức liều mạng vỗ bàn tay, hận không thể nhảy dựng lên quay mấy vòng.
Tô Tứ rèn sắt khi còn nóng, đem hồ Vương lật lại, để cho hắn ngồi tựa lên ghê tròn, hai cánh tay vội vàng cởi vạt áo của hắn. Y quả thực vui vẻ, nhưng mà lại không thể biểu hiện ở trên mặt, nếu khuôn mặt mà có thể biểu lộ cthif chắc chắn miệng đang cười toe toét, mắt híp thành một đường.
Trong nội tâm cực vui sướng trái sờ phải đụng không thể giải tỏa, làm hai tay của hắn run rẩy, miệng mím lại run run, vai cũng run run...