Mễ Trùng suốt ngày chỉ biết ăn ngủ chơi, tu luyện hoàn toàn không tiến bộ, hắn lại biết rõ, mỗi ngày đều cùng Tô Tứ than phiền, oán giận Tô Tứ cho hắn ăn ít đồ ngon, keo kiệt, làm hại hắn tu luyện không tiến bộ.
Tô Tứ cũng gấp gáp thay hắn, một bên mỗi ngày nghĩ biện pháp để cho nữ đầu bếp hoặc chính mình xuống bếp làm đồ ngon cho hắn, một bên đi hỏi Hồ Vương có phương pháp nào không?
Hồ Vương biết Tô Tứ nhặt về một con cá, cũng không ngang ngược. Hắn hiểu Tô Tứ rời xa người thân duy nhất, luôn luôn thấy cô đơn lạnh lẽo, sau khi Mễ Trùng đễn, nụ cười trên mặt Tô Tứ xuất hiện thường xuyên hơn, hắn tự nhiên cũng cao hứng theo, càng không phản đối.
Hồ Vương lấy ra mấy viên dược hoàn bé bằng móng tay, đều phải hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, linh khí của cỏ linh chi cùng Tuyết Liên ở núi Thiên Sơn, các loại nhân sâm quý hiếm để luyện ra. Dặn dò Mễ Trùng mỗi ngày ăn hai viên, lại ngồi tĩnh tầm ở trong ao, mười ngày sau sẽ có hiệu quả.
-------ta là đường phân cách thời gian-----
Mễ Trùng nằm nghiêng ở trong đình, thân thể dựa vào lan can, trong tay cầm bánh ngọt quế hoa bóp thành mảnh vụn tản ra trong ao sen, nhìn lại ngày trước tất cả vì đồ ăn, hung thần quái ngư khi dễ hoặc bị đánh bẹp dí toàn thân đau nhức, ngươi tranh ta đoạt chém giết đánh nhau vỡ đầu, chà mảnh vụn bánh, hắn đang thưởng thức cảm giác áo gầm về quê.
Cho dù quê hương hắn__ao sen cùng Hồ Vương cung cách nhau không xa, nhưng hắn vẫn thấy vui vẻ.
Mễ Trùng đang mặc sa y mùa hạ đỏ tươi, hai cái đùi co lên trên ghế đẩu, quay người lại ôm hai chân. Hắn dùng mũi chân nhẹ nhàn đá đá mũi chân Tô Tứ.
Nhờ sự giúp đỡ của Hồ Vương, không hơn không kém vừa vặn mười ngày, Mễ Trùng liền tu thành hình người, càng làm cho mọi người thả lỏng hơn đó là cái đuôi cực kỳ to béo không biến thành móng chân heo, ngược lại là chân dài nhỏ nhỏ, rất gầy, giống như hành tây đã lột vỏ hai đầu.
Tô Tứ không ngẩng đầu, chẳng qua đang rất chuyên chú một châm lại một châm xuyên qua, lôi lôi kéo kéo, trên vải trắng thêu một cái ao sen nhỏ.
Y hơi hơi xoay eo, đột nhiên đau nhức, không khỏi "Ôi" một tiếng, mặt cũng lập tức đỏ lên.
Đây hết thảy đều rơi vào trong mắt Mễ Trùng, hắn cười mập mờ, hì hì đem mặt đến gần Tô Tứ, thần thần bí bí hạ giọng nói: " Có muốn hay không ở trên một lần?"
Tô Tứ ngây ra, lập tức hiểu được, cũng rất động tâm. Hồ Vương chuyện phòng the kinh nghiệm phong phú, Tô Tứ không phải không vui vẻ. Nhưng mà dù sao y cũng là đàn ông, thân thể bị áp lên coi như nữ nhân luôn cảm thấy không cam lòng.
Huống chi Hồ Vương đòi hỏi không chừng mực, Tô Tứ chịu đựng không nổi. Nếu có thể ở trên một lần, không chỉ là hành sử với tư cách nam nhân, cũng là cho hồ Vương nếm thử tư vị ở dưới bị vân vê chà xát.
Mễ Trùng cười như kẻ vô lại, lại đến gần Tô Tứ: "Ta dạy cho ngươi nha! Tốt xấu gì ta cũng 250 năm đạo hạnh. Chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, hiểu biết so với ngươi nhiều hơn."
Đang nói, bỗng nhiên gió ở đâu đánh tới, bên tai nghe "Phanh phách phanh phách" âm thanh chim nhỏ vỗ cách, một vật bay thẳng đến lồng ngực Tô Tứ, "Phanh phách phanh phách" đánh tới, một hồi lâu mới dừng.
Tô Tứ cùng Mễ Trùng bị gì đó hoảng sợ làm giật mình, hai người híp nửa mắt, bởi vì không trung lông tơ bồng bềnh lơ lửng, như hướng về phía mắt họ mà chui vào.
Sau khi tất cả yên tĩnh, Tô Tứ cùng Mễ Trùng mới nhìn rõ đụng vào ngực Tô Tứ chính là một con chim nhỏ rực rỡ, đặc biệt xinh đẹp, như là trên người khắc ánh nắng bay xuống.
Đầu của nó mềm rũ cụp lấy, mí mắt khép hờ, mỏ dài khẽ nhếch, vô ý lộ ra lưỡi rắn bên trong giống như đầu lưỡi Tiểu Hồng. Tô Tứ vươn tay tỉ mỉ vuốt ve lưng nó, tay rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
Chim nhỏ không nhịn được lại hướng ngực Tô Tứ chui vào, trong cổ lại phát ra âm thanh "cô cô cô", tuy rằng âm nhỏ và khó nghe, hơn nữa thập phần non nớt, thế mà rõ ràng là làm nũng, lạ hết sức êm tai.
Mễ Trùng nắm chặt cổ nó từ trong ngực Tô Tứ lôi ra, đưa nó lên cao hơn cả đầu mình, cái tay rảnh rỗi kia chỉ vào mắt chim__thật ra hắn muốn chỉ vào mũi, đáng tiếc không có__mắng:" Con chim tử kim sắc nhà ngươi, hướng người nào chui vào, hướng người nào chui vào? Thành thật khai báo ở đâu đến!"
Cổ chim nhỏ bị Mễ Trùng bóp chặt, nó bắt đầu giãy dụa.
Tô Tứ lập tức trừ trong tay Mễ Trùng túm lấy, nói:" Ngươi cũng đừng khi dễ nó. Ngươi đi lấy trái cây cho nó ăn, lấy thêm lá sen đựng nước cho nó uống."
Mễ Trùng mặc kệ, ngươi cắt thịt hắn thì có thể, nhưng chính là không thể chạm vào đồ ăn của hắn. Tô Tứ nhìn hắn, lại cúi đầu vuốt ve chim tử kim sắc, miệng nói: "Nếu mà không đi, ta đem chuyện ngươi trộm trái cây vói với Thái Bạch."
Mễ rùng nghe xong lập tức nhảy dựng lên, ngón tay bắt đầu run rẩy chỉ vào Tô Tứ:" Ngươi, ngươi, ngươi...Tôt, ta đi."
Trong lòng hắn ủy khuất vô cùng, nghĩ đến Tô Tứ nuông chiều hắn, Tô Tứ là người trong lòng Hồ Vương, là chân bảo trong tay, mà mình là người Tô Tứ để trong tay, hiện tai thật tốt, lại một cái tranh thủ tình cảm đến.
Nghĩ đến bản thân sẽ bị đưa vào "lãnh cung", cùng vô số khả năng bị cưỡng chế cuốn gói rời đi, trong lòng bi phẫn vô cùng, dùng ngón tay hung hăng quấy vài cái vào nước trong lá sen, sau đó đem đầu chim nhỏ đưa vào lá sen, mắng: "Chim chết tiệt, nhớ kỹ, tích thủy chi ân suối tuôn tương báo."
Mễ Trung đang có hành động gần như ngược đãi lại rơi vào mắt một thiếu niên bên cạnh hồ nước. Đột nhiên hắn nhảy lên, giống như muốn nhảy vào trong hồ nước, nhưng mà lúc này không biết từ đâu một đám Bạnh Vân bay tới, vừa vặn bay đến dưới chân, thiếu niên cưỡi Bạch Vân liền hướng về bọn hắn mà phi đến.
Trong chớp vị thiếu niên kia đứng trước mặt họ, vóc dáng thật cao, dáng người thon gầy, lại đứng nghiệm nghị. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, áo choàng ngắn mà lửa đỏ phảng phất như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt.
Chả biết lúc nào trên vai hắn đã xuất hiện một đại đao, ước chừng rộng hai tấc, cây đao này ở trên người thiếu niên toát ra một cỗ khí phách, có điều cùng dáng thon gầy của hắn lại không hài hòa lắm, có chút lười nhác trong ánh mắt rồi lại bao hàm hàn quang như đang đi săn