*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân Kiếm Vũ được đưa đến Hoa Cung. Hoa công công đã đứng đợi sẵn ở đó, đó là một người ngót ngét tứ tuần, ông ta mặc một bộ áo xanh vải bóng, bó sát lấy thân hình béo ục, mặt hoa da phấn, nhìn Kiếm Vũ thật tình tứ, ngón tay làm điệu bộ lan hoa chỉ, uốn éo truyền lời của nàng lại cho y:
- Điện hạ chuyển lời, hẹn Quân hộ vệ đến chỗ cũ trong Hoa Uyển.
- Đã biết, làm phiền Hoa công công.
Quân Kiếm Vũ cụp mắt, khiêm tốn chắp tay làm lễ với Hoa công, sau đó quay lưng một nước đi thẳng vào trong Hoa Uyển. Chỉ nghe nheo nhéo sau lưng tiếng nói của ông ta:
- Quân hộ vệ, lần sau người có thể gọi ta là tiểu Hoa~
Đám lính hầu đứng nghiêm trước Hoa Uyển không nhịn được mà phát ra một loạt tiếng: "Phốc! Phốc! Phốc". Hoa công công tức đến nỗi tái mặt, triệt để căm giận nhìn bọn lính canh:
- Các ngươi cười gì, lo canh giữ cho tốt, nếu không đừng trách ta tâu lên bệ hạ rằng các ngươi làm việc không có tốt a~
- Tiểu Hoa, chúng tôi nào dám~
Một tên lính canh nào đó không biết tốt xấu mà lên giọng í éo phía sau lưng Hoa Công công, ông ta tức lắm dậm chân, tím mặt chỉ vào bọn lính:
- Các ngươi... Được lắm. Cứ chờ đó!
Sau khi Hoa công công ngúng ngoảy bỏ đi, đám lính gác được một tràng cười thực thoải mái...
Lại nói, Quân Kiếm Vũ đã quen lối cũ mà vào, chỉ có, lần này tâm trạng của y rất hồi hộp, không được tự nhiên như dạo trước. Trước nay, Quân Kiếm Vũ luôn coi nàng như một đứa trẻ cho nên không đề phòng cẩn trọng. Đến bây giờ, y đã biết nàng thực không đơn giản, nhưng nhất thời cũng chưa nghĩ ra kế sách gì đối phó.
Nếu bảo nàng giữ y lại bên để đùa bỡn, trả thù y phản bội, Quân Kiếm Vũ tin rằng nàng không phải người nhỏ nhen như vậy.
Nếu bảo... nàng ưa thích y mà giữ lại? Quân Kiếm Vũ càng hoảng hốt gấp bội. Hơn ai hết, y hiểu rằng tình cảm đế vương như con dao hai lưỡi, dễ dàng bạc bội, trở mặt nếu y phạm sai lầm. Bản thân Kiếm Vũ lại không phải là người khéo chịu luồn cúi, trước nay cũng chỉ làm theo ý mình, việc y phản bội sư môn thả nàng đi cũng phần nào khắc họa cá tính bất phục ấy.
Sở dĩ, vì nhiệm vụ y có thể chịu khuất phục trước nàng, nhưng nếu nàng muốn ràng buộc y như nàng đã nói, Kiếm Vũ không rõ có hay không, y thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành?
Suy nghĩ miên man, hồi lâu rốt cuộc Quân Kiếm Vũ cũng đã đặt chân đến nơi cần đến.
Nước suối Hoài Niệm, một dòng xanh trong vắt,... Trên đầu, những cành tử đằng tím buông thả lao xao trong gió...
Không thấy nàng đâu, Quân Kiếm Vũ âm thầm thở hắt, nhìn xuống dòng suối trong, bất chợt trông thấy hình bóng một nữ tử áo lam, viền tím. Gương mặt lạnh lùng, lại đẹp đến yêu mị, bờ môi mỏng đỏ thắm, làn da trắng tươi, sống mũi thẳng tắp, mi đen dài rợp bóng phía trên đôi mục mâu u huyền lãnh đạm...
Quân Kiếm Vũ chợt cảm thấy một cỗ kỳ lạ trào dâng nghẹn thắt trong lồng ngực. Sau cổ truyền đến một làn hơi mát lạnh thoảng mùi đàn hương ngây ngất...
Kiếm Vũ nhắm chặt mắt, khẽ thốt lên hai tiếng:
" Điện hạ..."
Khuynh Mị Dẫn khe khẽ mỉm cười, nàng vòng cánh tay nhỏ bé, quàng qua cổ Kiếm Vũ như lúc trước vẫn từng đòi y cõng...
- Kiếm Vũ, khanh hãy ở lại bên ta.
Giọng nói trẻ thơ, ngọt ngào mà uy lãnh, nàng là đang yêu cầu, hay đúng hơn là ra lệnh cho y.
Quân Kiếm Vũ mở choàng mắt, y hoảng hốt khiến cả người hơi lảo đảo, suýt nữa còn tưởng lỡ làm nàng tuột khỏi lưng.
- Điện hạ thứ lỗi, ta không thể.
- Vì sao không thể?
Khuynh Mị Dẫn không để ý đến việc y từ chối, xem ra đã đoán biết được phản ứng. Quân Kiếm Vũ không cách nào đành viện đủ mọi lý do thích hợp:
- Bởi vì... ta không phải con cháu của Quân Hoa, lại là người của Tinh Vũ Môn, là sát thủ được cử đến ám hại nàng, thực chất từ nhỏ, thứ ta được dạy chính là ám sát chứ không phải phụng sự người khác...
- Nhưng ngươi đã làm rất tốt.
Khuynh Mị Dẫn vẫn không để vào lòng lời y nói, nàng tiếp tục bám cứng trên lưng y. Tiểu nữ hài nhất quyết đùa giỡn y.
- Điện hạ, cưỡng ép cũng không phải cách tốt. Kiếm Vũ càng không ham sống sợ chết. Nếu không thể thả tự do. Thỉnh điện hạ hãy ban cho ta cái chết.
- Nga?
Khuynh Mị Dẫn khẽ ngân, nhưng cũng không tỏ vẻ gì bất ngờ, gương mặt nhỏ bên cạnh y phản chiếu loang loáng dưới mặt nước, vừa mang vẻ ngây thơ vô hại, vừa thông minh nguy hiểm.
- Quân Kiếm Vũ, ngươi cứu ta một mạng xem như trả nợ việc ngươi lừa dối ta. Nhưng đồng thời, phản bội Tinh Vũ, không giết ta, chính là nợ máu của hơn trăm người của Tinh Vũ, của huynh đệ, của sư phụ ngươi. Lẽ nào, ngươi hiện vì bản tính sĩ diện không chịu khuất phục của mình mà khiến trăm mạng người của Tinh Vũ cùng vì ngươi mà bị chôn sống?
Quân Kiếm Vũ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, Điện hạ chắc chắn bằng được bắt hắn phải đầu hàng, nhưng là:
- Ý người nói... Chỉ cần ta ở lại, nguyện trung thành với điện hạ, người sẽ tha cho tất cả bọn họ?
- Trừ Trình Hạo, cả đời biệt giam ở Thiên lao, miễn cho tội chết. Tất cả còn lại đều trục xuất khỏi Thiên Hoa Quốc.
Khuynh Mị Dẫn thẳng thừng tuyên bố. Đến nước này, Quân Kiếm Vũ đã nhận ra không thể đấu thắng nàng, y chính thức đại bại dưới chân nàng, lấy công chuộc tội mà trả nợ gánh nặng ân tình quá lớn này.
Sự trung thành tuyệt đối của y, đổi lấy mấy trăm mạng người của Tinh Vũ và sư phụ. Yêu cầu này của nàng, Quân Kiếm Vũ không thể không tuân!
- Ta nguyện ý.
- Ngươi đã quyết định chắc chắn? Bây giờ nếu ngươi từ bỏ bọn họ. Trẫm vẫn có thể thả ngươi đi.
Khuynh Mị Dẫn chơi trò rào trước đón sau, Quân Kiếm Vũ âm thầm cười khổ. Nàng thừa biết. Y vĩnh viễn sẽ không chọn cách sau.
- Ta xin thề, có đất trời làm chứng. Cả đời này nguyện đi theo điện hạ làm trâu làm ngựa. Trung thành tuyệt đối như loài cẩu khuyển, nếu có trái lời. Trời giáng thiên lôi, đã lở, lũ cuốn, tuyệt đường sinh tại, hồn bay phách lạc, vạn kiếp không may.
- Hay!
Tiểu điện hạ ranh mãnh của y cười giòn, tiếp tục bám lấy cổ Kiếm Vũ, nàng nói:
- Trẫm ghi nhận lời nói của ngươi. Về sau khanh hãy tận tụy trung thành với trẫm, trẫm ắt đối xử với Kiếm Vũ khanh không tệ. Còn nếu trái...
Khuynh Mị Dẫn bỏ lửng câu nói, rồi ghé sát tai Kiếm Vũ mà rằng:
- Còn có Trình Hạo trong lao thay đồ đệ là ngươi chịu tội.
Quân Kiếm Vũ bây giờ mới rõ khổ ải. Tiểu điện hạ của hắn, thật không phải bình thường, mà thật sự là... cực phẩm phúc hắc!
!