Hờ Truyện

Chương 6-2




" Tiểu nha đầu ... Còn không tỉnh dậy ta sẽ ăn sạch ngươi "

Hiên Viên Triệt dùng tay điểm nhẹ lên hai búi tóc trên đầu tiểu cô nương , đẩy rồi lại đẩy . Khiến Diệp Uyển Vy từ trong cơn mơ màn càng thêm tức giận ,nàng nhăn mặt tỏ ý khó chịu , càng lúc càng khó chịu , nàng rất mệt , nàng muốn nghỉ ngơi .

" Tránh raaaaaaa.....aa... "

" Hầu hạ bản thái tử cho tốt , vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần nàng "

" Thái tử... Ta không thèm đâu ... "

" Tại sao ? " . Hiên Viên Triệt càng thêm ra sức , ngón tay đẩy mạnh lên đầu Diệp Uyển Vy .

" Hắn già lắm ... "

Vẻ mặt Hiên Viên Triệt hoá thành màu xám , gân xanh ẩn bên dưới lớp da bắt đầu trổi dậy , già , hắn chỉ mới 25 , cho dù quả thật lớn hơn nha đầu này gần gấp đôi ... nhưng vẫn rất phong lưu , vẫn rất anh tuấn ...

" Già ? Vậy phải xem tiểu nha đầu như ngươi chịu nổi ta hay không ? " . Luyến đồng ? Sở thích này hắn không có , một tiểu nha đầu chưa có gì , chỗ nào cũng bằng phẳng có gì là hấp dẫn nhưng dám khiến hắn tức giận thì hắn phải khiến tiểu nha đầu này đau đớn . " Tỉnh dậy cho ta "

Không phản ứng , được , vậy ngươi cứ nằm im mà đợi ta ra tay . Hiên Viên Triệt cởi đi hết y phục trên người Diệp Uyển Vy , nhìn bộ ngực sữa đã có đôi nét nhấp nhô cùng túm lông màu đen nho nhỏ che lấy một phần tiểu huyệt , không hiểu sao hắn cảm thấy cả người đều dâng trào , không tệ , sắc vóc này tuyệt đối không tệ .

Hiên Viên Triệt đưa bàn tay đặt lên ngực , nhưng vẫn còn nhỏ lắm , xoa không đã tay mấy .

" Nhột quá... "

Diệp Uyển Vy đặt bàn tay nhỏ áp lên tay hắn , tuy hai mắt vẫn nhắm nhưng cả gương mặt đều phiếm hồng , khoé môi Hiên Viên Triện nhếch lên một chút , sau đó hắn cúi đầu xuống , ngậm chặt lấy ngực nhỏ , mút mạnh .

" Ânnn ...."

Đau quá , nhưng lại thích , Diệp Uyển Vy không hiểu cảm giác này là khó chịu hay dễ chịu , chỉ biết là nàng thích như vậy , hai bàn tay nhỏ bé đặt lên lưng rồi lên cổ Hiên Viên Triệt , muốn giữ chặt hắn lại , khiến cho cử động của hắn càng thêm bất chấp , mỗi lần mút lấy càng thêm mạnh cho đến khi Diệp Uyển Vy vì đau mà tỉnh lại trong cơn mê .

" Ngươi làm gì vậy ? Buông ra " . Tay nàng từ đang ôm lấy cổ hắn chuyển thành kéo ra , tên này muốn làm gì nàng đây chứ .

" Tiểu nha đầu , thay đổi cũng thật mau , mới vừa nãy còn ôm chặt lấy ta "

" Không muốn , mau buông ta ra " . Diệp Uyển Vy càng thêm giẫy giụa , nhưng người đang đè lên người nàng , rõ ràng không có dấu hiệu muốn rời đi .

Cánh tay Hiên Viên Triệt đè lên ngang ngực nàng , tay con lại nhanh chóng kéo ra hai chân nàng , hắn nhanh chóng đưa đầu lưỡi thăm dò đến nơi tư mật , hạt châu nhỏ , rồi lại hai phiến thịt hai bên , rồi ngày càng sâu hơn .

" Buông ra , ta không muốn , a...aa....an...."

Hai chân Diệp Uyển Vy vẫn cố sức né tránh nhưng sức lực rõ ràng ngày càng yếu hơn , nàng thừa nhận , phản kháng chính là điều nàng phải làm nhưng bản năng ... nàng thật không phải muốn như vậy , cảm giác này thật sự rất kỳ lạ , một chút nhột , một chút khó chịu , một chút khiến người ta run rẩy , bất lực, miệng nàng vẫn thốt ra những câu phản kháng nhưng cơ thể nàng lại đang muốn nhiều hơn , đúng là khẩu thị tâm phi .

Hiên Viên Triệt vẫn miệt mài vùi đầu vào giữa hai chân nàng , quên mất cả nhục bổng đang sưng to của hắn , tiếng rên rỉ của tiểu nha đầu này khiến hắn càng nghe càng thích nhưng tiếng la của thị vệ thì không thích chút nào .

" Người đâu , có thích khách "

Ánh mắt hắn tỏa ra sự lạnh kẽo, vội vàng đứng dậy điểm hai cái lên người của Diệp Uyển Vy , khiến nàng không thể cử động .

" Tiểu nha đầu , ngoan ngoãn nằm đây đợi ta "

Cửa phòng vừa được Hiên Viên Triệt đóng lại nhanh chóng lần nữa mở ra , Diệp Uyển Vy giờ đây không thể cử động chỉ có thể nghe thấy âm thanh xung quanh , người vừa bước vào đang nói chuyện với người đi bên cạnh hắn , không rõ là ai nói với ai .

" Vương gia , Hoàng quý phi truyền người diện kiến , sao còn hao tốn thời gian ở đây "

" Cứu nàng ta đã "

Diệp Uyển Vy mở to hai mắt nhìn chiếc áo ngoài phủ lên người nàng , che đi cả gương mặt , hắn cũng giống Hiên Viên Triệt điểm nhẹ lên người nàng hai cái .

" Tiểu muội muội , đừng quay lại trong cung nữa "

Đến khi nàng có thể cử động được thì đã không còn nhìn thấy ai ... Diệp Uyển Vy vội mặc lại y phục , sau đó chạy một mạch , chạy đi đâu nàng cũng không biết , cho đến lúc chạm mạnh vào người một nam tử khác .

" Là ai , không biết sống chết như vậy ? "

Rất nhanh có hai thái giám chạy đến đỡ hắn dậy . " Vương gia , là một tiểu cô nương "

Hiên Viên Hạo nhìn nha đầu quần áo xốc xếch chạy ra từ cung của Hiên Viên Triệt , không cần nói hắn cũng có thể đoán là chuyện gì , phong lưu , hoàng huynh hắn lại phong lưu chứ gì .

" Tiểu nha đầu , là thoát được hay là tiêu rồi "

Diệp Uyển Vy nhìn tên nhóc chỉ cao hơn nàng một tí trước mặt , bổng nhiên đưa tay tóm lấy y phục hắn , nước mắt rơi đầy. " Cứu ta ... "

Hiên Viên Hạo tỏ ý chán ghét , nhìn người đang ra sức cầu xin hắn . " Nín ngay , không ta đem ngươi quay vào trong đó "

Câm miệng , Diệp Uyển Vy nhanh chóng ngậm chặt miệng .

" Theo ta "