Nhiễm Kỳ vừa offline đã có cảm giác váng đầu dữ dội, huyệt thái dương thì càng đau phồng lên, lời nhắc sức khỏe của game đúng là không đùa được, chắc đã kiểm đo ra cậu sắp đến giới hạn.
Cậu cố nâng cơ thể dậy, liêu xiêu vào phòng tắm gột rửa cơ thể, rồi bèn mặc thẳng đồ ngủ và lên giường.
Tình trạng hiện tại của cậu trông thì nghiêm trọng, mà thực ra chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, chăm sóc tinh thần tốt là ổn rồi.
Trước kia mỗi lần đi ra từ phòng khảo sát đối chiến mô phỏng, cũng đều xuất hiện cảm giác khó chịu như vậy, cho nên cậu đã quá quen với phương pháp xử lý tình huống thế này rồi.
Quang não trên cổ tay vang lên tiếng "bíp" nho nhỏ, có người nhắn tin cho cậu, cậu vừa nhấn mở đã thấy người nhắn là Cố Lạc.
Cố Lạc vì lo cho tình trạng của cậu, cũng offline theo xem, sở dĩ lựa chọn nhắn tin mà không phải gọi video, chính là do sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi.
Nhiễm Kỳ không nhịn được bật cười, sự chú ý của bạn thân khiến cậu vô cùng dễ chịu, lập tức trả lời tin nhắn của Cố Lạc, tỏ vẻ bản thân không sao, chỉ là hơi choáng, ngủ một giấc là được.
Cố Lạc bên kia cũng hồi đáp rất nhanh, để cậu nghỉ ngơi cho khỏe, cậu ta cũng sắp sửa ngủ một giấc.
Hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, bèn chuẩn bị ngủ, có điều Nhiễm Kỳ để ý trên quang não còn có thông báo tin nhắn chưa đọc, vì thế đành nhấn mở ra.
Cậu phát hiện lúc trong game có bị nhỡ mấy cuộc gọi video, đều là ba nhỏ Cù Thanh của cậu gọi đến, chắc là nhận được canh cà chua trứng cậu gửi trước đó.
Nhiễm Kỳ rất muốn gọi video lại cho ba nhỏ, thế nhưng cân nhắc giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi, người trong nhà chắc đã ngủ từ sớm, bấy giờ mới thôi.
Hòm thư đến còn có vài tin nhắn thoại ba nhỏ gửi lại, Nhiễm Kỳ mở ra nghe hết.
"Sao Tiểu Kỳ không nhận cuộc gọi thế? Đang bận à? Ba nhận được canh con gửi rồi, ba có lén thử một hớp rất rất là ngon, ba giữ lại chờ bố và anh con về rồi cùng uống." Giọng điệu Cù Thanh hơi nâng lên, rõ ràng tâm tình vô cùng tốt.
Nhiễm Kỳ cũng bật cười theo, ba nhỏ thích thì tốt quá.
"Bố con về rồi, ông ấy cũng nếm canh của con, bảo uống ngon vô cùng." Trong đây thì giọng tràn đầy ý cười, còn mang theo một chút ngọt ngào.
Nhiễm Kỳ không nhịn được cười tươi, tình cảm giữa hai người cha của cậu cực tốt, tình cảm ngọt ngào như thế này, cũng khiến người ta ngưỡng mộ cực kì.
"Bố con cướp canh rồi! Nói là định lấy đi cải tiến khẩu vị Dịch dinh dưỡng!" Ở tin nhắn thoại thứ ba, giọng điệu lại chợt thay đổi, Cù Thanh thở hồng hộc, liên tục càu nhàu về hành vi ăn mảnh của Nhiễm Thiệu Quân, "Tiểu Khải với Tiểu Huy còn chưa thử đâu, về rồi kiểu gì cũng lại náo loạn lên cho xem......"
"Con đừng giận, bố con đem canh đi, tuy có lý do định khai phá Dịch dinh dưỡng với khẩu vị mới, nhưng trên tất cả vẫn muốn giữ lại thứ hương vị này, đây chính là món đầu tiên con làm, còn cố ý gửi về nhà mà......" Cù Thanh hạ giọng, cứ như lén thì thầm với cậu vậy, "Lúc bố con vừa về, con không thấy cái vẻ mặt ấy đấy thôi, sau khi ba nói là con làm, ông ấy lập tức ra vẻ chuẩn bị hy sinh anh dũng húp hết canh, ba thề, hốc mắt ổng còn hơi đỏ lên cơ!"
Cù Thanh chẳng hề nể nang bán hết nội tình của Nhiễm Thiệu Quân, hình tượng cha già luôn uy nghiêm của ông trong lòng Nhiễm Kỳ lung lay sắp đổ rồi.
Cơ mà, không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui vẻ là thế nào nhỉ?
"Anh cả con về rồi......!Đúng là tức giận......!Đi sân huấn luyện......" Đứt quãng nghe Cù Thanh nói mãi, không biết từ lúc nào Nhiễm Kỳ đã rơi vào mộng đẹp.
Ngủ một giấc dậy đã thấy sắp giữa trưa, trên quang não lại có thêm ba tin nhắn chuyển khoản, lần lượt đến từ ba vị thành viên khác của nhà họ Nhiễm.
Cha già Nhiễm Thiệu Quân chuyển khoản 1 triệu Tinh tệ cho cậu, tái bút: Không đủ cứ nói.
Anh cả Nhiễm Khải chuyển khoản 200 nghìn Tinh tệ cho cậu, tái bút: Mua nhiều món ngon chút.
Anh hai Nhiễm Huy chuyển khoản 100 nghìn Tinh tệ cho cậu, tái bút: Lần sau lại làm món ngon, gửi trước một phần cho anh.
Gửi nhiều tiền như vậy cho cậu, vì nghĩ những nguyên liệu nấu ăn kia đều do cậu tiêu tiền mua à?
Nhiễm Kỳ nhịn không được lắc đầu cười, cơ mà nãy được họ nói vậy, bụng cậu quả là hơi đói, mở tủ lạnh nhìn qua, bên trong ngoại trừ Dịch dinh dưỡng thì chẳng còn gì......
Hai ngày nay ăn nhiều mỹ thực trong game với hiện thực thế rồi, Nhiễm Kỳ hoàn toàn bị nuôi cho kén miệng, thật sự không muốn ăn Dịch dinh dưỡng nữa.
Cậu nghĩ nghĩ, mở quang não ra, đăng nhập trang web chính thức của 《Ma Vực》, định thử xem có thể đổi ít nguyên liệu nấu ăn bằng Phiếu đổi vật thật offline được không.
Sự thật chứng minh, công ty game vẫn vô cùng nhân đạo, một mặt là để thu hút nhiều người gia nhập game hơn, mặt khác cũng vì những người chơi bị bắt offline nghỉ ngơi với không tiện online kia, do đó mở ra chức năng Đổi offline.
Quang não cũng liên kết với thông tin sinh học với người sử dụng, không xảy ra tình huống mạo dụng (giả vờ là người khác để sử dụng thứ gì đó) được, do đó Nhiễm Kỳ rất thuận lợi đổi ngay ra nguyên liệu nấu ăn mình cần.
Cảm ơn các đồng đội hào phóng tặng cho, giờ tài khoản của cậu đã có gần trăm tờ Phiếu đổi vật thật, cũng đã không hề đau lòng đổi ra nguyên liệu nấu ăn.
Nhiễm Kỳ lập tức tiêu hẳn mười mấy phiếu đổi, đổi thẳng 2 cân gạo, 3 cân thịt lợn với 2 cân khoai tây, thịt lợn được chọn vị trí, cậu chọn thịt ba chỉ hết.
Hôm nay cậu định nấu cơm với thịt ba chỉ và khoai tây, một nồi cơm có cả thịt lẫn đồ ăn, hơn nữa nấu cơm có thể nấu luôn một lần với nồi to, hoàn toàn có thể chia ra để gửi phần về nhà, như vậy thì các anh trai cũng có thể nếm được rồi.
Khoai tây cắt thành khối nhỏ có vị mềm dính, có thể hấp thu hoàn toàn vị tươi của thịt và vị mặn của các loại gia vị, rồi hòa hợp hoàn hảo với cơm tẻ thơm dịu trơn mỡ, đó tuyệt đối là sự tồn tại còn thơm hơn cả thịt.
Cách nấu thịt ba chỉ có phần tương tự với thịt kho tàu, do thiếu vài gia vị, hương vị chắc chắn có chút sai khác, nhưng hẳn không phải vấn đề lớn, dù sao người Lam Tinh đến giờ chỉ có thể uống Dịch dinh dưỡng sống qua ngày ăn gì cũng sẽ thấy ngon, Nhiễm Kỳ không hề nghi ngờ việc này tí nào.
Không lâu sau, Chuyển phát nhanh Bạch Tuộc Nhỏ đã tới, mang đến cho cậu một thùng đầy ắp nguyên liệu nấu ăn tươi.
Cậu bận bịu trong phòng gần một tiếng, chế biến xong hết các nguyên liệu nấu ăn, bỏ vào trong nồi nấu, bấy giờ mới gọi video cho Cố Lạc, để cậu ta sang đây ăn cơm.
Cố Lạc lúc này còn chưa tỉnh ngủ, tóc rối tung vểnh lên, mắt cũng chưa mở hết, lèm bà lèm bèm bảo: "Nhiễm Nhiễm cậu dậy sớm thế......"
"Tớ nấu món ngon, sang ăn không? Hay là cậu vẫn muốn ngủ thêm lúc nữa?"
"Sang sang sang! Tớ sang ngay đây!" Vừa nghe có món ngon, Cố Lạc lập tức lên tinh thần, mắt trợn to, thoăn thoắt vọt vào phòng tắm rửa mặt.
"Cũng không cần vội vậy đâu......!Cơm còn chưa chín......" Nhiễm Kỳ chưa kịp nói hết, Cố Lạc đã cúp cuộc gọi.
Đồ ăn đem đến sức mạnh cho kẻ háu ăn, Cố Lạc chỉ mất năm phút, cũng đã sáng láng hẳn lên để xuất hiện ở cửa phòng Nhiễm Kỳ.
Cửa vừa mở ra, Cố Lạc đã nghe được mùi hương nức mũi, vươn cổ dài ra ngửi ngửi như cún con, "Nhiễm Nhiễm, cậu lại làm món ngon gì đấy?!"
Nhiễm Kỳ buồn cười, "Nấu cơm tẻ, cơ mà giờ còn chưa chín, phải chờ một chút, cậu cứ ngồi đã."
Cố Lạc không nhịn được thầm hiếu kì, nhìn cái nồi to đang bốc khói, duỗi tay định mở nắp ra liếc một cái.
Nhưng bị Nhiễm Kỳ cản lại, "Giờ chưa được, hơi thoát ra, cơm sẽ không nấu chín."
Lúc này Cố Lạc cũng không dám táy máy nữa, ngoan ngoãn vùi trên sô pha chờ ăn.
Khi buồn chán, tất nhiên sẽ không nhịn được lướt quang não, xem diễn đàn của trường, lại nhìn nhóm lớp, có tin gì thú vị hay không, Cố Lạc rất nhanh đã thấy được thứ hay ho.
"Trong nhóm nói đã có thể báo danh thi tuyển Đấu đối kháng của trường mình rồi!"
"Ồ......" Nhiễm Kỳ vô vị lên tiếng, dù sao thì Thi đấu đối kháng gì gì đó chẳng liên quan cái mốc gì đến cậu cả, cậu cũng chẳng có hứng làm cổ động viên, thà chơi game cho rồi.
"Cái tên Trương Thước kia cũng đi báo danh, ước gì gã không vào nổi top 10!" Cố Lạc cực kì bực mình nói.
Xét đến tính an toàn, Thi đấu đối kháng của trường cấm tân sinh mới nhập học tham gia, bọn họ hiện tại cũng vừa đủ tư cách đăng kí, Trương Thước báo danh cuộc thi này, tất nhiên cũng vì định giành được hạng tốt, để trở nên nổi bật.
Nhiễm Kỳ lắc đầu, "Khó nói lắm, năm nay chẳng phải những năm cuối đều không tham gia sao?"
Tuy nhân phẩm Trương Thước chẳng ra sao, song thực lực của gã vẫn rất ổn, thành tích khảo sát hệ Cơ giáp cũng đều rất cao, năm nay sinh viên năm cuối đều vào thực tập trong quân đội, trách nhiệm tranh giành niềm vinh dự bèn rơi lên người đám sinh viên năm 3 bọn họ, Trương Thước có khi thật sự có thể chiếm một vị trí nhỏ trong top 10.
Cố Lạc rõ ràng cũng biết điểm này, chỉ là còn hơi cố chấp, "Cũng đúng......!Hừ, chẳng muốn xem gã tỏa sáng chút nào."
"Không sao đâu, còn trường khác nữa cơ mà, gã cùng lắm vào được top 10, đến Giải vô địch, kiểu gì cũng bị quét bay." Nhiễm Kỳ không quan tâm nói, "Anh tớ bảo Thủ tịch hệ Cơ giáp của Trường Quân đội Sao Thủ đô lần này cũng sẽ tham gia."
"Ha ha, nghe đồn anh ta là thần tượng của cậu? Cực kì lợi hại đúng không?" Cố Lạc vô cùng hóng hớt hỏi.
Mặt Nhiễm Kỳ lập tức đỏ bừng, "Cậu nghe đâu ra đấy?"
"Hình như là......!Trương Thước? Gã bảo vì anh ta mà cậu còn ầm ĩ với người nhà, cứ đòi học lái cơ giáp, suýt nữa khiến mạng......" Cố Lạc nói hăng thì chợt tắt tiếng, sợ mình đụng phải chuyện đau thương của bạn thân.
"Đừng nghe gã luyên thuyên! Vốn có cái gì đâu!" Nhiễm Kỳ đương nhiên không thừa nhận, đó là thần tượng của nguyên chủ, liên quan gì đến cậu? Cậu chả thích cơ giáp đâu, cậu chỉ muốn chơi game, ăn ngon, làm con sâu gạo chuyên nghiệp thôi!
"Đúng đúng đúng, có cái gì đâu! Đều do thằng chó Trương Thước kia phao tin lung tung!" Cố Lạc vô cùng phối hợp gật đầu.
"Cơm gần chín rồi......" Nhiễm Kỳ lười vạch trần kĩ thuật diễn khoa trương của cậu ta, tính ra thời gian cũng đủ rồi, bèn đi xới cơm.
Vừa nhấc nắp nồi, hương thơm nồng đậm nức mũi lập tức ập đến, màu cơm nấu trong nồi trông rất tươi sáng, nhìn đã cực kì muốn ăn.
Nhiễm Kỳ lấy thìa đánh tơi cơm, trộn cho thịt, đồ ăn và cả cơm dàn đều hơn, rồi mới xới cho mình và Cố Lạc mỗi người một bát.
Cố Lạc vội vã xúc một miếng thịt ba chỉ trước cho vào miệng, vẻ ngoài miếng thịt vô cùng đẹp, ba phần nạc hai phân mỡ, nhờ chiên xào bằng lửa nhỏ, mỡ trơn bị ép ra đầy đủ, rồi đều được gạo và khoai tây hấp thu, bề mặt dẻo, thịt lại mềm, còn kèm thêm mùi hương đốm cháy, trong mặn tươi mang theo vị ngọt nhàn nhạt, quả là thơm ngon cực kì.
Cơm tẻ và khoai tây cũng rất là ngon miệng, hạt cơm chắc mẩy bóng loáng, vị mềm xốp song lại không mất tính dai, khoai tây mềm dẻo, vào miệng là tan, cả hai kết hợp cực kì hoàn hảo, mùi và vị đa dạng xếp thành lớp lang, ăn thế nào cũng không ngấy.
"Ăn ngon quá trời đất ơi......" Cố Lạc tỏ vẻ cảm động, "Tớ cảm thấy tớ có thể ăn hết cả một cái nồi to này!!!"
"Được thôi, chỗ còn lại cậu cứ ăn hết đi." Nhiễm Kỳ đã sớm lấy ra hộp giữ nhiệt, đựng vào nửa nồi cơm nấu, cũng gửi đơn Chuyển phát nhanh Bạch Tuộc Nhỏ, nửa nồi còn lại, nếu Cố Lạc ăn được thật, vậy cứ ăn hết đi.
Sức mạnh của đồ tham ăn quả nhiên không thể khinh thường, Cố Lạc bằng vào sức mạnh Hồng hoang (~ rất nhiều sức lực), thế mà ăn xong hết đống cơm còn lại, no đến mức không nhịn được nấc cụt.
Ăn no ngủ đủ, hiện giờ tinh thần của hai người cực tốt, đều vội vã muốn đăng nhập vào game.
Nhiễm Kỳ vào game thẳng từ khoang trò chơi, Cố Lạc thì phải về phòng mình trước, do đó Nhiễm Kỳ vào game trước cậu ta.
Sau khi vào game, Nhiễm Kỳ bèn thấy một cái thông báo năm màu lòe loẹt bật ra —— Hoạt động đặc biệt Tết Thiếu nhi.
"???"Nhiễm Kỳ lập tức chấm hỏi đầy đầu.
Từ khi nào mà Tinh tế cũng bắt đầu trải qua Tết Thiếu nhi vậy?.