Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 3: Những chuyện ngu ngốc




Về sự kiện hố to thứ hai, vấn đề này liền liên quan đến chân lý kẻ mập là kẻ ngốc của mẹ Thượng, người mẹ tốt của cô đã đạt đến trình độ tin tưởng vững chắc đối với chân lý này.

Ngày đó, trời trong nắng ấm, thời tiết nắng ráo, không một bóng mây, mặt trời chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp. Vì thế, Thượng Hảo Giai chạy đến trước cửa nhà đào hố. Chỗ này cần nói rõ một chút, hồi còn nhỏ Thượng Hảo Giai ở nhà bà ngoại, do Tiêu Minh Tuấn lớn hơn cô hai tuổi, cho nên khi cô còn đang chơi đùa ở nhà, thì Tiêu Minh Tuấn đã ở trong nhà trẻ học a, b, c, d. Cho nên, sáng sớm mỗi ngày cô vừa mở mắt ra, nhất định chạy ra cửa chính, sau đó thoáng một cái "Phốc phốc" nhảy xuống cái hố đất lớn trước cửa kia

Lúc mới bắt đầu, bà ngoại Thượng Hảo Giai cũng không có để ý, cảm thấy đứa nhỏ này, không có việc gì làm, ăn no rửng mỡ đi đào hố, đây là một chuyện rất bình thường, vô cùng bình thường nha.

Mãi cho đến một ngày, cuối tuần khi ba mẹ Thượng Hảo Giai về nhà bà ngoại cô thăm cô. Hai bậc phụ huynh vừa đi đến cửa chính, đập vào mắt đó chính là bạn học Thượng Hảo Giai cao một mét ba, hai tay cầm hai cây kem que nhặt được, ở trong hố đào và đào, bới và bới.

Ngay lúc mẹ cô vừa nhìn thấy, liền đứng bất động tại chỗ, một lát sau, đột nhiên quay người phắt một cái bổ nhào về hướng của ba cô, vung tay đánh mạnh vào ngực ba cô, tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng) gào thét với ba cô: "Tất cả đều là do mẹ của anh, đều là do mẹ của anh, chắc chắn là do mẹ anh đã cho đứa nhỏ này uống sữa gì rồi, anh nhìn xem, uống đến mức giống như một quả khinh khí cầu, một cước cũng có thể đá bay....."

Ba cô một mặt ôm mẹ cô vào trong lòng trấn an, mặt khác cảm thấy mẹ cô nói rất đúng, không biết làm sao đành nói: "Em không nên mù quáng ép buộc chuyện này. Anh nghĩ, chuyện chỉ số IQ của đứa nhỏ và chuyện đứa nhỏ mập mạp không có quan hệ gì......"

Lúc này, Thượng Hảo Giai đứng ở dưới hố vừa sỏa đầu sỏa não (biểu hiện ngu dốt) nhìn về phía ba cô toét miệng cười ngây ngô, vừa tiếp tục dùng que kem kia ra sức đào và đào ở trong hố. Mẹ cô nghe thấy tiếng Thượng Hảo Giai cười, nhìn lại, vật nhỏ duy nhất ở trong chính bụng mình nhảy ra vẫn đang còn ở dưới hố kia sỏa đầu sỏa não đào bới, trong lòng vừa lo lắng vừa uất ức, nếu như đứa nhỏ này thực sự đần độn, vậy phải làm sao bây giờ chứ. Vì thế, mẹ cô lại càng khóc to hơn. Không có cách nào khác, ai bảo mẹ cô từ nhỏ đã cảm thấy, chiều cao và cân nặng của đứa trẻ này sẽ gấp bao nhiêu lần chỉ số thông minh đây?

Người càng mập càng ngu dốt, lúc ấy nhìn Thượng Hảo Giai đã đạt đến trình độ mập mạp như thế kia thì chắc cô thường xuyên làm ra những chuyện đần độn như thế này. Trong lòng mẹ cô đã sớm có kết luận, con gái bảo bối của mình đã đạt tới tiêu chuẩn, thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn, có thể hết sức thỏa mái đến bệnh viện lĩnh một bằng chứng chỉ quốc gia miễn phí chứng nhận là trẻ em có chỉ số IQ dưới mức bình thường.

Sau này bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai nghe được mẹ cô miêu tả về chuyện này, có chút tò mò, liền hỏi cô: "Giai Giai à, tại sao ngày nào cháu cũng thích nhảy xuống cái hố kia vậy?"

Thượng Hảo Giai liền ưỡn ngực, mở miệng hít thở một hơi, đặc biệt kiêu ngạo nói với bà ngoại: "Là vì cháu đang tìm kho báo đó nha! Tối qua bà không nhìn thấy trong phim hoạt hình sao, chỉ cần anh em Haier tìm được một kho báu, thì nhất định là ở dưới hố hoặc là ở trên cây, nếu không thì là ở trong tổ chim hoặc là sẽ tìm được ở trong hang núi. Dù sao thì chỗ nào càng bẩn càng loạn, thì chắc chắn sẽ có kho báu. Cháu bắt chước tìm kiếm, nếu đào bới xong hố này mà không có cái gì, cháu phải đến cái hố rác bên cạnh nhà chúng ta tìm xem, nói không chừng lại ở đấy" Nói xong, Thượng Hảo Giai thần bí dùng ngón tay nhỏ đặt lên trước cửa miệng suỵt suỵt, tiếp tục nhỏ giọng nói với bà ngoại cô: "Bà ngoại, chờ sau khi cháu tìm được kho báu, đầu tiên cháu sẽ đi đến chỗ bà bán kem hộp hung dữ kia, sau đó lại nói cho người khác biết"

Bà ngoại cô hết sức tò mò, hỏi cô: "Vì sao vậy?"

Lúc ấy Thượng Hảo Giai vừa nghe thấy câu hỏi này của bà ngoại liền nóng nảy, cô có chút tức giận, có chút uất ức, có chút khó chịu nói với bà ngoại cô: "Hừ, chính là để mua kem hộp của nhà bà béo kia, bà biết không?" Thấy bà ngoại gật gật đầu, Thượng Hảo Giai hai tay chống hông, sức lực tràn đầy lại cố gắng đè thấp âm lượng của chính mình oán giận nói với bà ngoại cô: "Bà ta thường hay hung dữ quát cháu, còn không cho cháu ăn kem hộp, cháu đã sớm nghĩ đến việc lớn tiếng quát lại bà ta rồi" Nhìn xem, Thương Hảo Giai một cô bé ba tuổi này có lòng trả thù đến cỡ nào nha. Bà ngoại cô nghe xong, cau mày lại có chút không đồng ý.

Thượng Hảo Giai cũng không có chú ý đến, cái miệng nhỏ nhắn lại tiếp tục bô lô ba la nói với bà ngoại cô: "Cháu phải đặc biệt hung hăng quát to với bà ta, còn phải một tay chống hông, một tay chỉ về phía bà ta nói. Cháu phải nói, bà là một người rất béo, bà làm gì được chứ. Cháu không phải là một quả bóng, cháu là một cái thùng. Cháu có rất nhiều tiền, bà mau quỳ xuống cho cháu"

Họ Thượng thật là có nhiều người buôn bán, nhiều cô bé thô tục, mới ba tuổi mà đã biết có tiền là có thể bắt bắt quỷ đẩy cối xay (sai khiến được cả ma quỷ)............. Ôi thật là yêu nghiệt!

Sau này Thượng Hảo Giai mới nói, vì sao khi còn nhỏ lại muốn gọi bà bán kem hộp kia là bà béo? Bởi vì cô cảm thấy, đối với cô mà nói chỉ có những lời này, mới xem như là khó nghe, có thể đụng vào nơi sâu nhất, yếu ớt nhất trong trái tim cô. Cho nên hiệu quả nhất định là vô cùng tốt, hơn nữa những lời nói này còn cực kỳ đúng tiêu chuẩn, bởi vì vừa không chửi thô tục, lại vẫn ác độc. Ít nhất những lời này cũng không khác thực tế lắm, chắc là có thể đánh bà ta xuống mười tám tầng địa ngục

Sau đó cô lại suy nghĩ, không đúng. Tại sao cô lại quên mất chuyện chính bản thân mình cũng là một con bé béo mập chứ? Mình chửi bà ta như vậy không phải cũng là chửi chính mình sao?. Cuối cùng Thượng Hảo Giai liền mạnh mẽ nói với bản thân: "Không sao, tuy rằng mình cũng là một người béo mập, nhưng mình vẫn thon thả hơn bà ta nhiều, cũng trẻ tuổi hơn bà ta, mà còn trẻ hơn rất nhiều rất nhiều, không sao, cô chịu khó vậy, cô hoa tàn bướm ít vậy"

Bà ngoại cô nghe cháu gái của mình nói xong những lời này liền vui vẻ, rốt cục kết luận chắc đứa nhỏ này không phải là kẻ ngốc, hơn nữa hình như rất thông minh, cho dù không thể coi như là thông minh, cũng có thể coi như có lòng cầu tiến đi

Thượng Hảo Giai cũng rất vui vẻ, liền toe toét miệng cười đặc biệt vui mừng với cách làm này. Bởi vì trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng, đó là sau khi một cô bé ba tuổi là cô nói với bà ta muốn mua một thùng kem hộp, bà ta liền sững sờ tại chỗ nhìn cô. Lúc đó,cô mặc một bột đồ ultraman không thấm nước bó sát người, cầm gậy Kim Cô nhỏ trong tay, bên ngoài bộ quần áo không thấm nước bó sát người là cái quần đỏ xẻ tà của Tiểu Bàn nhà bên. Sau đó cô bày ra một dáng vẻ, nghiêng nước nghiêng thành, độc nhất vô nhị, động tác dũng cảm mạnh mẽ, một tay chỉ lên trời, một tay chống hông, sau đó phát ra tiếng cười to "ha ha ha", rồi "Vèo" một cái bay lên trời, tiếp tục đi tìm thêm nhiều kem hộp khác

Nhưng mà, sự thực chứng minh, truyện cổ tích vẫn chỉ là chuyện cổ tích, mặc dù chỉ là do tưởng tượng ra, nhưng mà sự thật trong xã hội......... đều coi trọng vật chất này, tuyệt đối sẽ không xuất hiên tình huống giống như trong truyện.

Thượng Hảo Giai hết sức siêng năng chịu khó chịu khổ, vất vả cực nhọc hơn hai tháng mới đào xong. Ngoại trừ việc đào được rất nhiều kiến, kiến không biết tên, ngoài ra còn rất nhiều sâu lông, sâu không biết tên, còn đặc biệt có rất nhiều rất nhiều đất, đất không biết tên, cô chỉ có thể giống như sự cam đoan của mọi người, là tuyết đối, tuyệt đối, không thể đào được cái gì khác nữa.

Vì thế, khi đó Thượng Hảo Giai mới ba tuổi cảm thấy, đây đều là do cô sai, do cô tính toán sai lầm, cô nên tìm ở trong đống rác, kho báu nhất định là ở đó

Ngay sau đó Thượng Hảo Giai quyết định hôm sau phải ra cái hố gần đống rác tìm, bị Tiêu Minh Tuấn phát hiện, nói cho bà ngoại cô biết, thế nên mới ngăn cản được Thượng Hảo Giai thực hiện kế hoạch vĩ đại này

Có lẽ bà ngoại tốt của Thượng Hảo Giai đã bị ảnh hưởng bởi chân lý kẻ mập là kẻ ngốc của mẹ cô, hơn nữa lại thấy thời gian gần đây Thượng Hảo Giai không có việc gì làm, nên mới làm ra những chuyện vớ vẩn này, khiến cho bà ngoại cô quyết định giảm lượng đồ ăn của Thượng Hảo Giai xuống một cách triệt để, tiện thể đem chương trình sinh hoạt hàng ngày của cô điều chỉnh lại một chút. Dù sao đi nữa, bà ngoại nhà ai cũng cũng không muốn lúc nào cũng thấy cháu gái mình đi tới đi lui ở trong đống rác và ở dưới hố, chỉ vì tìm kho báu để trả thù một bà bán kem.

Vì thế.......... Thượng Hảo Giai bị bà ngoại cô đưa đến nhà trẻ cùng Tiêu Minh Tuấn, bởi vì kẻ ba tuổi, một kẻ năm tuổi, cho nên cả hai người đều học ở lớp mẫu giáo. Hơn nữa, lúc đó chế độ giáo dục cũng không có nghiêm khắc như bây giờ, cho nên tuy hai người kém nhau hai tuổi, nhưng lại học chung một lớp, bắt đầu việc học tập

Hàng ngày Thượng Hảo Giai vẫn vô tâm vui vẻ chơi đùa, chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi, đối với cô mà nói cơ bản đều giống nhau. Tiêu Minh Tuấn lại khác, vốn dĩ ngày nào cũng ngoan ngoãn đến trường, nhưng mà từ khi Thượng Hảo Giai đến trường, hắn liền phải gánh vác trách nhiệm của một người anh trai. Tuy là không phải anh em ruột, nhưng người trong gia đình đã qua lại nhiều đời với gia đình hắn, hơn nữa hắn lại là người anh hàng xóm, cộng thêm cũng nhỏ tuổi, hắn sẽ mệt mỏi chết mất, mệt chết mất....

Thật ra thực tế, bởi vì chuyện này mà không ít lần Thượng Hảo Giai nổi cáu với Minh Tuấn, hàng ngày đều nghiên cứu làm thế nào để tra tấn tên tiểu tử này, mỗi ngày đều lén lút theo dõi tất cả mọi hành động của hắn, phát hiện ngày nào Tiêu Minh Tuấn cũng đều về nhà giúp bà ngoại hắn tưới hoa, bất chấp mưa gió. Vì thế.........

Nhà bà ngoại Thượng Hảo Giai và nhà bà ngoại Tiêu Minh Tuấn đều là căn nhà nhỏ hai tầng có cửa có vườn riêng, trong ngôi làng nhỏ sự yên tĩnh giản dị. Trong cả làng chỉ có hai căn này là nhà hai tầng nhỏ, còn là hàng xóm, ở giữa có một bức tường thấp, ngày nào Thượng Hảo Giai cũng leo trèo qua qua lại lại đến 800 lần, từ xa là có thể nhìn thấy, hết sức bắt mắt. Thực ra ông bà cụ hai nhà cũng không phải là người ở đây, chỉ là sau khi về hưu muốn tìm một nơi dưỡng lão nên đến đây, ông ngoại hai nhà đều là bạn chiến đấu, sau khi xuất ngũ lại được phân về cùng một chỗ làm việc, khi đó lại là hàng xóm trong khu tập thể công nhân viên, cho nên tình cảm mới tốt như vậy. Đến thế hệ ba mẹ Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai, có thể nói con cái hai nhà từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trong những năm ấy, cũng có thể nói là hoạn nạn có nhau. Tiếp theo, đó là đến thế hệ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn, thực sự là một thế hệ rối rắm a..........

Vì thế.... Trong một đêm khuya yên tĩnh, Thượng Hảo Giai chạy đến trèo lên trên bức tường kia, đứng ở trên tường, đứng giống như Tiêu Minh Tuấn đứng trong toilet nam mà lúc ban ngày cô ở cửa lén nhìn được, bắt chước tư thế đi tiểu độc đáo kia, giúp Tiêu Minh Tuấn tưới hoa......

Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Hảo Giai còn đang trong giấc mộng, đã nghe được tiếng thét chói tai của bà ngoại Tiêu Minh Tuấn, tiếng chấn vấn và tiếng trả lời không biết của Tiêu Minh Tuấn, khiến Thượng Hảo Giai ngủ càng thêm ngon

Sau đó, khi Thượng Hảo Giai tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt có chút sưng đỏ của Tiêu Minh Tuấn, mặc dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng cũng rất ngạc nhiên, bà ngoại Tiêu Minh Tuấn yêu thương hắn như vậy, vì sao lại chỉ vì hai bồn hoa kia mà tức giận đến mức ra tay đánh hắn chứ?

Sau này lớn lên, có một ngày trong lúc vô tình Thượng Hảo Giai nhắc tới chuyện này, Tiêu Minh Tuấn nói cho cô biết, bồn hoa sáu vạn đồng kia bởi vì ngâm nước tiểu của Thượng Hảo Giai mà bị hỏng, cho dù bà ngoại hắn có đánh chết hắn cũng không sai. Vốn dĩ, hai bồn hoa kia là do ngày trước ông ngoại của Tiêu Minh Tuấn tặng cho bà ngoại hắn, loại hoa này được vận chuyển từ Nam Phi đến, vô cùng quý giá. Bà ngoại hắn lại là một người rất yêu hoa, bản thân nhìn thấy hai bồn hoa bảo bối bị chết trong một đêm như vậy, tức giận đến nỗi trên đầu cũng tỏa ra khói.....