Hồ Tiên Tình Kiếp - Giai Nhân Khuynh Quốc

Chương 6




"Sư phụ, đồ nhi muốn đi thăm Phong Nhi." Tiểu Ngôn cười cười nhìn Hàn Thần Lã.

Hắn vẫn không đoái hoài gì đến nàng, vẫn nhắm mắt tịnh tâm ngồi thiền. Ngoài cửa sổ, một nam nhân tuấn tú, cả người đều là y phục trắng. Trên tay nam nhân này cầm một xâu kẹo hồ lô ngào đường, vẫy vẫy tay cười với Tiểu Ngôn.

"Tiểu muội, ta có quà cho muội nè."

Tiểu Ngôn nghe vậy, không tiếp tục năn nỉ Hàn Thần Lã nữa, chạy một mạch ra hậu viện. Nam nhân kia nở một nụ cười tỏa nắng, chạy đến trước mặt Tiểu Ngôn, đưa nàng xâu kẹo hồ lô ngào đường cười cười:

"Tiểu sư muội, ta biết muội đang rất nhớ Phong Nhi tiểu sư muội nên ta đã mua hồ lô ngào đường cho muội đây."

Tiểu Ngôn vui vẻ cầm xâu kẹo, nhìn nam nhân trước mặt, cười:

"Đình Lâm đại sư huynh, huynh thật là tốt với muội a. Có lẽ ta có thể đi thăm Phong Nhi, nếu nàng ta đang phải chịu khổ cực thì ta có thể cứu nàng ta kịp thời..."

"Cũng được."

Hai người bọn họ phất ống tay áo, làn khói trắng mờ ảo hiện quanh bọn họ, trong thoáng chốc, bọn họ tan biến trong không gian rộng lớn của hậu viện.

...

Ngoài phố nhộn nhịp, một cô nương y phục màu hồng đang chạy khắp hàng này đến hàng nọ xem.

"Cô nương, mua trang sức đi. Cái vòng trân châu này rất hợp với cô đó."

"Bách Nhi, nàng đừng chạy lung tung như vậy, rất dễ lạc đó." Một vị công tử tuấn tú đang từ xa tiến đến. Bách Nhi quay lại nhìn hắn cười cười:

"Tư Hàn công tử, đây là lần đầu tiên ta được đi chơi ở kinh thành phồn hoa này đó, huynh có chỗ nào chơi không, dẫn ta đi với."

Lăng Tư Hàn khẽ cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi nhỏ của nàng. Bách Nhi nhìn hắn tỏ vẻ năn nỉ, hắn khẽ lắc đầu thở dài rồi nắm tay nàng dẫn đi...

...

"Sở Khuynh Đằng, ngươi đưa ta đi đâu vậy?!" Phong Nhi cả kinh nhìn Sở Khuynh Đằng đang kéo nàng đi, lực của hắn quá mạnh nên nàng không muốn đi cũng bị hắn kéo đi. Sở Khuynh Đằng cười bí hiểm:

"Tới nơi nàng sẽ biết."

Phong Nhi ưng thuận, đi theo hắn. Vừa đi, nàng vừa suy nghĩ đến cơ hội trốn thoát lần này. Nàng định nhân lúc hắn không để ý mà chuồn nhanh một mạch.

"Đến nơi rồi." Sở Khuynh Đằng đưa mắt nhìn tấm bảng hiệu "Hoa Linh Quán".

"==. Ngươi đưa ta đến đây làm gì?!" Phong Nhi khó hiểu nhìn tửu lâu trước mặt.

"Thì để ăn."

Hắn kéo tay Phong Nhi vào trong, tất cả khách trong tửu lâu kia đều im lặng nhìn bọn họ. Phong Nhi núp sau lưng Sở Khuynh Đằng, khẽ giật tay áo hắn:

"Ngươi dẫn ta vào đây cho bọn nam nhân nhìn sao?!"

"==, đương nhiên là không." Sở Khuynh Đằng hơi nhíu mi tâm.

Hắn dẫn nàng lên lầu, trên đó thoáng mát, thanh tịnh hơn ở dưới rất nhiều. Xung quanh chỉ có đúng một vị khách đang ngồi.

"Khuynh Đằng huynh, lâu rồi không gặp" Vị khách kia đứng lên, bước lại gần bọn họ.

"Sa Lãng huynh, lâu ngày không gặp." hắn cũng bước tới phía trước.

"Khuynh Đằng huynh thật có nhã hứng, còn mời được cả một tiểu cô nương xinh đẹp thế này..."

Phong Nhi sợ hãi trốn sau lưng Sở Khuynh Đằng, đẩy nhẹ tay hắn. Hắn chỉ vỗ nhẹ tay nàng vài cái rồi thả ra. Sa Lãng bước đến gần Phong Nhi, hắn đưa tay lên, định vuốt nhẹ gương mặt tiểu mỹ nhân nhưng nhanh chóng bị tay của Sờ Khuynh Đằng giữ chặt tay hắn, lực đạo quả là rất mạnh.

"Không lẽ cô nương đây là..." Sa Lãng hơi nhăn mặt nhìn hắn.

"Phải, đây là tiểu nương tử ta mới cưới về..." Sở Khuynh Đằng cười nhạt, ánh mắt tràn đầy hắn tuyến nhìn Sa Lãng.

"Ta..." Phong Nhi định thanh minh nhưng lại bị tên ác ma Sở Khuynh Đằng lấy tay bịt miệng.

"Đã mạo phạm, thứ lỗi cho tại hạ bất kính!" Sa Lãng nhìn Phong Nhi cười nhẹ.

"Nàng ấy không giận Sa Lãng huynh đâu, phải không?!" Sở Khuynh Đằng nói từng chữ qua kẽ răng, hai tay nhéo thật mạnh má của Phong Nhi, coi như là trả thù vì đã không nghe lời hắn. Sa Lãng nhìn hắn và tiểu cô nương kia cảm thấy có gì đó kỳ quái nên chỉ cười cười khó xử...