Nhẹ nhàng bước qua sàn gỗ không nhiễm một hạt bụi, Kim tiên sinh tự mình bưng một tách trà dâng đến trước mặt Triêu Từ.
"Đại nhân, mời ngài nếm thử thiên nhất tuyết này xem." Kim tiên sinh đứng ở bên người Triêu Từ, tươi cười thân thiết, mặt cười như nở hoa nói lời khen tặng, "Đây là tuyết đầu mùa của buổi trưa hôm nay, là tại hạ tự mình lấy về trên đỉnh núi Âu Kim, một ngàn năm chỉ có một lóng tay này thôi, vậy mới xứng với ngài."
Thiên nhất tuyết là loại trà thánh phẩm trong truyền thuyết, trong Tứ giới dù có tiền cũng không mua được, mùi hương cực kỳ độc đáo, khi nước sôi lên, những chiếc lá non nổi lơ lửng trên mặt nước, toàn bộ phòng trà đều chìm ngập trong mùi hương của nó.
Người đứng một bên ngửi thấy mùi hương trà này không khỏi cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đáng tiếc, Triêu Từ ngồi ở trên sô pha cũng không có liếc mắt nhìn một cái.
Kim tiên sinh có chút xấu hổ mà đặt tách trà xuống, cười nói tiếp:
"Cũng đúng, đại nhân sao lại coi trọng loại mặt hàng này. Nhưng đoạn thời gian này tôi vẫn bị sự kiện kia làm cho bối rối, ngài lại vẫn luôn không để ý đến tôi, không biết lão nhân gia ngài muốn tới, nhất thời chưa kịp chuẩn bị thứ tốt hơn......"
Ánh mắt Triêu Từ rơi vào hoa dâm bụt bên cạnh, mỉm cười nói: "Ngươi tìm ta có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Kim tiên sinh không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, vẻ mặt giả vờ ngoan ngoãn nói: "Khắp Tứ giới cũng chỉ có ngài mới làm được chuyện này. Nếu không phải tôi thật sự không có biện pháp, tôi cũng ngại phải làm phiền tới lão nhân gia ngài."
"Tiểu Đổng, đừng uống."
Lục Kim ấn bàn tay đang định cầm đồ uống lên của Tiểu Đổng xuống.
"Ở nơi không quen thuộc, tốt nhất đừng uống gì cả." Lục Kim lại nhắc nhở một câu, "Hơn nữa đồ uống này hình như có cồn."
Tiểu Đổng cũng biết đạo lý này, cũng không biết vì cái gì lúc này cậu ta lại cực kỳ khát nước, mà nước cậu ta để trong ba lô lại ở trên xe Sở Vân, cậu ta cũng quên mang xuống theo.
Nhìn đồ uống trước mắt, càng xem trong lòng càng khó nhịn.
Lục Kim cũng không thoải mái mà hắng giọng.
Hoa viên này thông thoáng bốn phía, vốn dĩ cũng rất ấm áp, không đến nỗi quá nóng, không biết vì sao mà càng ngồi càng không thoải mái.
Lục Kim vốn đã có điểm cố kỵ trước tin đồn làm bẩn tai người nghe của Quế Cung, lúc này lại khó chịu đến khác thường, không biết sẽ gặp phải tình huống đột ngột nào nữa. Lục Kim cưỡng ép chính mình phải tập trung hơn một chút.
Trương Văn đứng ở cánh cửa, xuyên qua khe hở trên cánh cửa đang mở mà nhìn Lục Kim.
Không nghĩ tới họ Lục này còn rất có tài nhẫn nhịn.
Nhưng mà......
Trương Văn nhìn chằm chằm sườn mặt của Lục Kim, mơ hồ ngửi được một tia mùi hương khiến ông ta không hề phòng bị.
Suy nghĩ của Trương Văn thiếu chút nữa bị một trận hơi thở này quấy rầy, sau khi bối rối trong chốc lát, ông ta rất nhanh đã kéo ý thức quay trở lại.
Chẳng lẽ cô ta là......
Một khả năng làm cho mí mắt Trương Văn co giật không kiểm soát.
Ở trên người Lục Kim, ông ta cảm nhận được sự thuần khiết mà ông ta chưa từng gặp qua, sự thuần khiết không có tạp chất, dường như có thể dung nạp vạn vật.
Trương Văn bỗng nhiên hiểu được lý do người vẫn luôn không có hứng thú với chuyện giường chiếu như Kim tiên sinh lại muốn cô ta.
Thật sự là một cái lô đỉnh tuyệt vời, trăm năm, không, ngàn năm mới gặp một lần.
Tâm tư Trương Văn có chút nhộn nhạo khó yên.
Tiểu Đổng khó chịu mà vuốt lấy yết hầu của mình một chút, dưới sự bực bội nên lực đạo có chút không khống chế tốt, lưu lại vài vệt đỏ.
Lục Kim cau mày nói: "Sao lại mạnh tay với bản thân mình như vậy? Nếu anh không thoải mái thì ra bên ngoài chờ em trước đi."
"Vậy thì không được." Tiểu Đổng lắc lắc đầu, muốn làm chính mình tỉnh táo một chút, "Tôi nói rồi, chị Tiểu Kim ở đâu tôi sẽ ở đó, tôi phải bảo vệ cho sự an toàn của chị."
Nghe được lời Tiểu Đổng nói, khóe miệng Trương Văn lộ ra một nụ cười lạnh, mang theo ý không cho là đúng
Chỉ là một nhân loại bình thường mà lại rất có tự tin, ngươi có thể bảo vệ an toàn cho ai chứ.
Ta không tin ngươi không uống!
Đôi đồng tử vốn dĩ đang là màu đen của Trương Văn phiếm ra một tầng lửa.
Nhiệt độ trong phòng trà bỗng nhiên tăng lên không ít, Tiểu Đổng nhịn không được mà lại cởi thêm một lớp áo, cậu ta chỉ còn mặc duy nhất một cái áo ngắn tay.
Lục Kim đã cởi áo khoác, hiện tại chỉ mặc một cái áo hoodie không thể cởi thêm được nữa, khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng, nàng dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, buồn bực mà nhìn về phía phía chân trời.
Cũng không cảm thấy ánh mặt trời chói tới như vậy, nhiệt độ này rốt cuộc là từ đâu tới?
Ngay cả Lục Kim cũng không khỏi nhìn về phía đồ uống kia, muốn nhấp một ngụm để giải tỏa cổ họng đang ngứa ngáy và cơ thể đang liên tục bốc cháy.
Không được......
Lục Kim đứng dậy đi ra ngoài phòng trà, muốn tìm người phụ nữ vừa mới mang đồ uống đến, hỏi xem khi nào đạo diễn Trương mới có thể tới.
Không ngờ chỉ mới rẽ qua khúc quanh liền đụng phải đạo diễn Trương Văn.
"Lục tiểu thư!" Trương Văn ôm một cái máy tính cùng tài liệu trong tay, bước chân vội vàng, tựa như là mới vừa làm xong việc liền chạy nhanh qua đây, "Ngại quá ngại quá, đã làm cô đợi lâu rồi, vừa rồi có một cuộc họp đột xuất, làm chậm trễ nửa ngày. Lại đây, ngồi ngồi ngồi."
Đây là lần đầu tiên Lục Kim trực tiếp gặp Trương Văn, trước kia cũng chỉ nghe nói ông ta trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thấy người thật mới phát hiện ông ta còn trẻ hơn lời đồn, lại càng bình dị gần gũi hơn. Nhìn qua giống như một đồng nghiệp nam bình thường trong công ty, hoàn toàn không giống một đạo diễn nổi tiếng có doanh thu phòng vé tích lũy hơn chục tỷ.
"Không sao, tôi cũng chỉ mới đợi một chút thôi" Lục Kim ngồi xuống theo ông ấy, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình đang rối loạn, kéo lực chú ý của mình trở về.
Dù sao còn phải thử vai, nàng phải thể hiện thật tốt.
Trương Văn đặt tập tài liệu sang một bên, vừa mới mở máy tính ra, Lục Kim liền bắt đầu muốn diễn thử.
Trương Văn cười nói: "Cô còn gấp hơn so với tôi. Sao vậy, chút nữa còn có lịch trình sao?"
"Thật ra cũng không có."
"Vậy thì đừng nóng vội, cả ngày hôm nay của cô cứ giao cho tôi, chúng ta từ từ tâm sự về chuyện thử vai."
Từ lúc muốn giành được vai Bao Tự cho đến khi có được kịch bản hoàn chỉnh, ngoại trừ suy nghĩ thỉnh thoảng bị Triêu Từ làm chậm trễ, Lục Kim dành toàn bộ thời gian còn lại để đắm chìm trong cuộc đời của Bao Tự.
Nàng có rất nhiều ý kiến muốn nói về nhân vật Bao Tự này, lúc này thấy đạo diễn Trương Văn, nàng nhịn không được mà nói hết trong một hơi.
Trương Văn mỉm cười nghe, sau khi nàng nói xong, vốn nên gọi tổ hóa trang tới để nàng thử trang phục, nhưng ông ta lại chậm chạp không đề cập tới chuyện đó, ngược lại bắt đầu hỏi đến vấn đề riêng tư của Lục Kim.
Hỏi cha mẹ nàng làm nghề gì, trong nhà có bao nhiêu người.
"Cha mẹ tôi rất sớm đã qua đời, trong nhà chỉ có một đứa em gái." Lục Kim không thích trả lời những vấn đề riêng tư này, nhưng nàng biết đạo diễn có khả năng sau khi hiểu rõ tình huống của diễn viên, căn cứ theo đặc tính của diễn viên để khai thác thêm nhiều tiềm năng diễn xuất hơn, cho nên nàng cũng không từ chối.
Không ngờ sau khi đạo diễn Trương văn nghe thấy điều này, ông ta nói một câu: "Em gái của cô khẳng định cũng dễ thương giống như cô."
Khi Trương Văn nói ra điều này với đôi mắt mỉm cười, trái tim của Lục Kim chùng xuống, một cảm giác bất an dâng lên trong lồ ng ngực, khiến cả lưng nàng lập tức cứng đờ.
Nụ cười vừa rồi còn cảm thấy thân thiết bỗng trở nên đáng khinh.
"Cô mới hai mươi tuổi, em gái của cô chắc cũng đang học cao trung đi, có dự định muốn trở thành diễn viên giống như cô không?" Tay Trương Văn từ trên con chuột di chuyển đến mu bàn tay trắng nõn non mịn của Lục Kim, nhẹ nhàng vuốt v e.
Lục Kim bị ông ta sờ đến nổi cả da gà, cố chịu đựng cảm giác khó chịu, cũng không lập tức rút tay lại.
Một bên nàng có lệ mà nghe Trương Văn nói, một bên bình tĩnh mà nhìn về phía Tiểu Đổng.
Nàng nãy giờ vẫn đang mải mê trò chuyện với Trương Văn về các nhân vật và cốt truyện, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Đổng đang làm gì.
Lúc này phục hồi tinh thần lại mới nhớ ra, hình như chỗ Tiểu Đổng đã không có động từ nãy tới giờ.
Khóe mắt nhìn lướt qua, nàng ngạc nhiên phát hiện Tiểu Đổng đang nằm trên bàn, giống như đã ngủ rồi.
Mà hai ly nước trên bàn đã bị uống sạch.
Kỳ quái...... trong lòng Lục Kim không khỏi nghi hoặc.
Tiểu Đổng tuy rằng trẻ tuổi nhưng tính cách vẫn luôn trầm ổn, nàng đã nhắc nhở anh ta không nên tùy tiện uống đồ ở bên ngoài, trong lòng anh ta hẳn phải hiểu rõ.
Tại sao lại uống chứ? Là do nóng quá không chịu đựng được sao?
Nhưng cho dù có uống, đồ uống kia quả thật có cồn, Lục Kim đã tận mắt nhìn thấy tửu lượng của Tiểu Đổng, nói anh uống được hai cân rượu trắng thì cũng không phải là nói chơi, làm sao có thể bị hai ly nước có độ cồn thấp này làm cho hôn mê. Trương Văn không hề để ý tới Tiểu Đổng, thậm chí còn không thèm nhìn tới, như thể tình hình của Tiểu Đổng đã nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Ông ta có chuẩn bị mà đến.
Trong lòng Lục Kim nổi gai ốc, âm thầm nhìn về bốn phía.
Khi bước vào, nàng phát hiện ra con đường dẫn đến khu vườn nhỏ này rất quanh co và phức tạp, lúc mới bước vào đây nàng có chút bối rối, bây giờ xem ra đường đi được thiết kế để khiến người ta khó nhớ, chỉ sợ sự cố ý ở đây là vì sớm đã có mưu đồ.
Mặc dù hiện tại nàng có thể trong nháy mắt mà tránh thoát Trương Văn, cũng chưa chắc có thể quen thuộc đường đi nơi này hơn Trương Văn, muốn thoát khỏi ông ta trong môi trường ông ta quen thuộc là một chuyện rất khó.
Cho dù Lục Kim có trí nhớ tốt và sức chạy bền bỉ có thể chạy ra cửa, ở đó vẫn có rất nhiều nhân viên an ninh, nàng chưa chắc có thể rời khỏi đây.
Không thể làm liều.
Tim Lục Kim đập kịch liệt, tiếng tim đập gần như nhấn chìm lý trí của nàng.
Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh lại sự run rẩy của bản thân, làm chính mình trấn định lại, không được cho Trương Văn thấy tâm tư đang biến hóa của mình.
Nàng phải rời đi. Tiểu Đổng ở chỗ này tạm thời hẳn là sẽ không có nguy hiểm, dù sao mục tiêu của Trương Văn cũng chỉ là nàng mà thôi.
Mục đích của Trương Văn đã rất rõ ràng, nếu không rời đi, thứ chờ đợi nàng nhất định là chuyện xấu xa nhất trên đời.
"Đúng rồi, đạo diễn Trương." Lục Kim như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ánh mắt sáng lên, ngọt ngào mà cười nói, "Trước đây tôi đã in kịch bản ra và viết rất nhiều ghi chú. Những gì tôi vừa nói chỉ là một phần nhỏ của những gì tôi đã viết ra. Bản ghi chú đang ở ngoài xe, tôi đi lấy chúng tới rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện."
Vừa rời khỏi đây nàng sẽ báo cảnh sát ngay!
Nàng bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Trương Văn, mỉm cười đứng dậy và bước ra ngoài một cách tự nhiên: "Xin ngài chờ tôi một chút."
Nàng không dám quay đầu lại, cũng không có nhìn xem Trương Văn phía sau có nghi ngờ hay đi theo nàng hay không.
Khi đến ngã rẽ đầu tiên, tim Lục Kim đập nhanh, nàng lập tức tăng tốc để thoát khỏi Trương Văn.
Nàng nhớ rằng khúc cua tiếp theo sẽ ở bên trái, ở đó có một cây đa già, đằng sau cây đa già là một hành lang bằng kính, qua hành lang đó có thể nhanh chóng đến được lối thoát hiểm.
Dựa theo lộ trình trong ký ức, qua khúc cua nàng liền thấy một cây đa già.
Trong lòng Lục Kim vui vẻ, đang định đi vòng qua về phía hành lang dài phía sau, không ngờ vừa quay nửa vòng, khuôn mặt của Trương Văn đột nhiên xuất hiện sau cây đa!
Lục Kim giật mình, bước chân đột nhiên dừng lại.
Ông, ông ta làm sao có thể trong nháy mắt mà xuất hiện ở đây nhanh đến như vậy!
"Lục tiểu thư, cô thật sự sốt ruột quá đó." Trương Văn tiến lên muốn giữ chặt nàng, "Ở đây đường đi rất lòng vòng khó đi, tốt nhất là để tôi dẫn cô đi, nếu không cô sẽ lạc đường."
Lục Kim lập tức thu tay lại, lạnh giọng nói: "Đừng chạm vào tôi!"
Trương Văn hít một hơi thật sâu, có chút ngoài ý muốn lại có chút say mê mà cười nói: "Thì ra hương vị của cô sẽ trở nên đậm đà và ngọt ngào hơn khi cảm xúc cô thay đổi. Lục tiểu thư, cô thực sự làm tôi ngạc nhiên đó."
"Ông đang nói cái gì......" Lục Kim hoàn toàn không ngờ ở thời điểm mấu chốt thế này, ông ta lại nói ra chuyện ma quỷ không đầu không đuôi như vậy.
Cái gì hương vị chứ, hôm nay nàng vì tập trung cho chuyện thử vai nên hoàn toàn không có xịt nước hoa.
Nhưng giờ phút này nàng một chút cũng không muốn biết ẩn ý trong lời nói của Trương Văn là gì. Trương Văn dường như không còn kiên nhẫn nữa, bước một bước lớn tới để bắt lấy nàng.
Lục Kim nhanh nhẹn lùi lại hai bước mà né tránh, nhanh chóng thay đổi lộ trình, bản năng né tránh nguy hiểm khiến nàng điên cuồng chạy về phía một con đường khác mà trước đây nàng chưa từng đi qua!
Trương Văn không ngờ động tác của nàng lại nhanh tới vậy, ông ta bắt một phát lại bắt vào khoảng không.
Cũng không vội, ông ta liền mang theo ý trêu đùa mà theo sát nàng ở phía sau.
Ông ta phát hiện, sự lo lắng sẽ khiến mùi hương của Lục Kim nồng nàn hơn, còn nỗi sợ hãi sẽ khiến hương thơm vốn đã nồng nàn càng thêm ngọt ngào.
Trêu cợt cô ta thêm chốc lát, không chừng càng có thêm tư vị tuyệt vời hơn nữa.
Trương Văn vẫn đang đuổi theo ở phía sau, Lục Kim thường xuyên quay lại nhìn.
Lục Kim từ nhỏ đã là một kiện tướng chạy nước rút, mấy năm nay nàng vẫn luôn duy trì vận động, hiện tại nàng đang chạy hết sức về phía trước, nhưng không hiểu sao, mỗi lần nàng nhìn lại, Trương Văn cũng chỉ cách nàng khoảng mười bước, nhìn nàng mà mỉm cười, cười đến nàng sởn cả tóc gáy.
Nàng ý thức được, bản thân vẫn luôn vòng quanh tại chỗ.
Tại sao, mọi chuyện xảy ra sau khi đến hội sở này thật kỳ lạ, lưng của Lục Kim đã ướt đẫm mồ hôi, bước đi càng hỗn loạn hơn.
Trước mặt nàng là một biển hoa mê hồn, ngực nàng phập phồng kịch liệt, không biết phải đi đâu.
Nhưng Trương Văn vẫn đang ở ngay phía sau nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở ghê tởm phả vào cổ mình, khiến nàng nổi lên một tầng da gà.
Nàng không còn đường có thể đi, chỉ có thể chẳng còn quan tâm gì mà đâm đầu chạy vào trong biển hoa.
"Ầm" một tiếng, nàng đẩy ra một cánh cửa.
Mùi trà bên trong cánh cửa chợt làm sáng tỏ tâm trí hỗn loạn của nàng, đồng thời khiến nàng nhìn rõ tình hình trước mắt.
Ở giữa phòng có người đàn ông tuấn tú đang ngồi, vừa rồi còn đang cười cung kính nói chuyện, Lục Kim xông vào lập tức ngừng nói, sắc mặt âm trầm, vẻ mặt rất là không tốt.
Đứng bên cạnh anh ta là hai hàng vệ sĩ cao lớn, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lục Kim, như hận không thể dùng đôi mắt ăn tươi nuốt sống nàng.
"Ai cho các người tiến vào." Kim tiên sinh ngồi ở chính giữa, trên trán nổi lên một sợi gân xanh, giống như giây tiếp theo liền sẽ phát nổ.
Trương Văn ở phía sau Lục Kim, nói với giọng cung kính và sợ hãi: "Xin lỗi, Kim tiên sinh, là họ Lục này chạy loạn. Tôi sẽ mang cô ta ra ngoài liền."
Đây là Kim tiên sinh...... chủ nhân của Quế Cung.
Xong rồi, trong lòng Lục Kim nhất thời trở nên lạnh lẽo.
Trong cơn hoảng loạn, nàng đột nhập vào một căn phòng, mà căn phòng này rõ ràng không phải là con đường sống của nàng.
Trương Văn tiến tới nắm lấy vai của Lục Kim dùng năm ngón tay nhẹ nhàng giữ chặt nó lại, Lục Kim cảm thấy một cảm giác tê dại như điện chạy vào cơ thể nàng, khiến nàng trong phút chốc mất đi khả năng phản kháng, thậm chí không thể hét lên, âm thanh chỉ có thể là tiếng kêu nhỏ, đau đớn.
Nói không nên lời cũng không nhúc nhích được, Lục Kim hoàn toàn biến thành một con rối gỗ mặc người khác an bài.
Trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, nặng trĩu.
Xong rồi.
Trong đầu nàng giờ phút này chỉ có hai chữ này, trong nháy mắt liền bị tuyệt vọng cắn nuốt.
Ngay khi Trương Văn chuẩn bị đưa Lục Kim đi, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đám người.
"Không phải tôi đã bảo em ở nhà đợi tôi sao? Chỉ một chút thời gian này thôi mà cũng không đợi nổi."
Người kia vừa mở miệng, căn phòng rơi vào sự im lặng tột độ.
Lục Kim đang choáng váng bị giọng nói trong trẻo như suối này đánh thức, tỉnh táo lại một nửa, cho rằng mình đã nghe nhầm.
Âm thanh này, sao lại giống người kia......tới như vậy?
Lục Kim th ở dốc, cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc đứng dậy từ ghế sô pha đang đi về phía nàng.
Triêu Từ......
Triêu Từ mỉm cười dịu dàng nhìn Lục Kim, giơ tay nhẹ nhàng vung lên, Trương Văn lập tức cảm thấy cổ tay nóng rát, nóng đến mức tay ông ta run lên, đầu óc hỗn loạn, phảng phất như bị một thế lực to lớn nào đó khống chế. Đầu óc ông ta hoàn toàn không thể suy nghĩ được, không thể phản kháng, lúc có ý thức lại ông ta đã buông Lục Kim ra.
Triêu Từ ôm Lục Kim đã cứng đờ và yếu ớt vào trong lòng, thì thầm vào tai nàng nói: "Dựa vào tôi."
Lục Kim lập tức không còn năng lực để nghĩ được gì khác ngoài những lời của Triêu Từ, nàng theo bản năng làm theo mệnh lệnh của Triêu Từ, tựa trán vào vai cô ấy, cả người ngã vào lòng ngực của Triêu Từ.
Từ cái ót đi xuống cột sống, Triêu Từ nhẹ nhàng vuốt v e cơ thể gầy gò của nàng, cơn run rẩy liên tục vì đau đớn và sợ hãi bắt đầu dịu đi một cách thần kỳ.
Nhìn thấy hành vi thân mật của họ, Kim tiên sinh và Trương Văn nhìn nhau một lúc, họ không gọi Triêu Từ là "đại nhân" nữa, mà ngập ngừng mở miệng hỏi: "Triêu Từ lão sư, cô quen Lục tiểu thư sao?"
Triêu Từ ôm lấy vòng eo thon gọn của Lục Kim, làm cả khuôn mặt nàng dán sát vào người mình, để nàng không phải đối mặt với những nguy hiểm xung quanh.
"Cô ấy là bạn gái của tôi." Môi Triêu Từ gần như là cọ trên tai của Lục Kim, "Cô ấy rất dính tôi, tôi rời đi trong chốc lát cũng không được. Kim tiên sinh, tôi đưa cô ấy về nhà trước, chuyện anh nói tôi sẽ suy xét."
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Triêu Từ: Là thật đó nha! ( 〃▽〃)