Cửa đóng lại, Lục Kim đứng trước gương, buồn bực nhìn đôi mắt đỏ hoe của chính mình, khó có thể tin được.
Mình đang làm gì thế này?
Đã rất kỳ quái khi cô ấy nắm chặt tay mình không buông rồi, còn mình thì không những không rút tay lại mà còn để cô ấy nắm, cuối cùng còn khoa trương đến nỗi bị cảm xúc buồn bã khó tả không biết đến từ đâu kích cho khóc lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
Lục Kim không rõ, vì sao mỗi khi gặp Triêu Từ, nàng liền trở nên không giống chính mình.
Thời điểm còn học tiểu học, lần đầu tiên nhìn thấy Triêu Từ trên một tạp chí, Lục Kim đã bị thu hút bởi ngũ quan tinh xảo của cô, thậm chí nàng còn hỏi mẹ mình, người vẫn còn sống vào thời điểm đó, rằng liệu chị gái này có phải là bạn của bố mẹ không, hình như nàng đã gặp cô ấy ở đâu rồi.
Mẹ Lục cảm thấy Tiểu Lục Kim ngây ngốc, nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: "Đây là đại minh tinh, sao có thể là bạn của mẹ được? Nhưng con thấy quen cũng là chuyện bình thường, trên TV hay chiếu phim của cô ấy."
Lời nói của mẹ vẫn luôn in sâu trong lòng Lục Kim, khiến nàng cảm thấy bản thân quen thuộc với Triêu Từ chỉ bởi vì Triêu Từ là một diễn viên có độ quốc dân rất cao, khuôn mặt của cô không hề xa lạ gì với đa số người sống trong đất nước này.
Nhưng mà nàng lại phát hiện có điều gì đó không đúng lắm.
Chỉ cần Triêu Từ tới gần nàng, tâm tình trong lòng nàng sẽ bị một loại rung động nào đó đánh thức.
Tựa như có một hạt giống đang ngủ say dưới đáy lòng, mỗi hơi thở của Triêu Từ sẽ làm hạt giống đó tỏa ra hơi nóng ái muội, vươn ra những cành lá ẩm ướt.
Mà lúc này, cô ấy lại trực tiếp đụng vào, làm cho hạt giống kia giống như hoàn toàn bị đánh thức.
Cảm xúc như những sợi dây leo trồi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng xâm chiếm nàng. Một số suy nghĩ xa lạ chặt chẽ khống chế nàng, cảm giác quen thuộc khi lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Triêu Từ trên tạp chí lại điên cuồng lan tràn trên đầu quả tim của nàng một lần nữa.
Bị mất trí nhớ một cách kỳ quái, những nguy hiểm khó hiểu, những giấc mơ bối rối luôn lặp lại, kết hợp với sự bất thường đột ngột của Triêu Từ đối với nàng...... tất cả những điều này khiến Lục Kim bất an, đầu gối đau nhói khiến nàng gần như không thể đứng vững. Nàng dùng tay bám chặt trên bồn rửa tay, huyệt Thái Dương đau lên từng cơn một.
Vừa sợ vừa mệt, vừa khát vọng.
......
Dường như phòng ngủ trong nhà Triêu Từ có một ma lực thần kỳ.
Dù cho có bao nhiêu mệt mỏi hay suy nghĩ có hỗn loạn đến đâu, thì khi nàng bước vào không gian này, những món đồ cổ tĩnh lặng quanh quẩn xung quanh sẽ xoa dịu nàng bằng một cảm giác yên bình độc nhất vô nhị.
Kỳ kinh nguyệt đến nên không thể ngâm bồn tắm, sau khi Lục Kim tắm gội xong, nàng liền bám vào tường rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Đầu gối bị thương còn bị tích nước, nên dù gập hay duỗi thì cũng đều đau đến thấu tim.
Lục Kim ngồi trên chiếc ghế bập bênh nhỏ cạnh cửa sổ, bật máy sấy tóc trên tủ cạnh giường ngủ, nhanh chóng sấy khô tóc.
Ngày mai lại đi bệnh viện để xem đầu gối có tốt hơn chưa, bằng không việc đi lại sẽ rất bất tiện.
Trước khi ngủ thiếp đi, Lục Kim đã viết lại hành trình ngày mai trên điện thoại di động và gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Đổng, rất nhanh Tiểu Đổng đã trả lời nàng:
【Được, chị Tiểu Kim! Ngày mai tôi qua đón chị!】
Theo sau đó lại có thêm một tin nhắn được gửi đi:
【Ngày mai...... Tôi nên đến chỗ nào đón chị vậy?】
Lục Kim không thể tưởng tượng được nếu bên ngoài biết nàng đã ở lại nhà Triêu Từ trong hai ngày qua, Triêu Từ lại còn tự mình nấu cơm cho nàng ăn, giới truyền thông và cư dân mạng bàn luận về chuyện này vài tuần, không biết sẽ lại nhấc lên cuộc chiến trên mạng thế nào nữa.
Mặc dù là Tiểu Đổng nhưng anh ta cũng không thể biết chuyện này được, nàng không thể để anh ta đến nhà Triêu Từ đón nàng được.
Lục Kim nhắn lại:【Ngày mai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện đi, vẫn là bệnh viện tư nhân lần trước.】
Tiểu Đổng nhanh chóng trả lời:【Được!】
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, nàng gọi điện thoại video với Lục Miên.
Lục Miên trong video nhắc tới ngày mai tính làm thịt bò, hỏi Lục Kim muốn ăn thịt kho tàu hay là hầm.
Lúc này Lục Kim mới nhớ ra, trước đó nàng đã hứa với em gái mình rằng cuối tuần này sẽ về với con bé.
Đếm lại, đúng là ngày mai.
Lục Kim âm thầm gõ nhẹ một cái lên đầu mình, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng rồi.
【Đều được, em nấu gì chị cũng thích ăn!】
Cuối câu còn kèm theo emoji hình chủ thỏ đỏ mặt.
Phải mất một lúc Lục Miên mới trả lời được hai chữ:【Trẻ con.】
Sau khi ghét bỏ chị mình xong, Lục Miên lại gửi thêm một tin nhắn: 【Ngày mai mấy giờ chị về?】
Buổi sáng Lục Kim còn muốn đi bệnh viện, nên nàng trả lời: 【Cỡ giữa trưa chị về.】
Lục Miên ngoan ngoãn nói sẽ đợi nàng về ăn cơm, điều này làm cho tâm tình của Lục Kim tốt hơn không ít.
Nghĩ lại tất cả những chuyện quái đản đã xảy ra hôm nay, nàng dự định ghi chú lại những chuyện bản thân gặp phải trong cao ốc T cùng với chuyện bị mất một phần ký ức ở hội sở Quế Cung vào di động.
Nhất định phải lưu lại bằng chứng hữu hình, bằng không sau một giấc ngủ dậy, có khả năng nàng liền "quên mất" chuyện này.
Sau khi ghi chú xong, Lục Kim nhìn đầu ngón tay của chính mình, lâm vào trầm tư.
Mới vừa rồi bị Triêu Từ chạm vào ngón tay, nỗi buồn lại một lần nữa tràn vào lồ ng ngực nàng như thủy triều.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi viết thêm một dòng ghi chú.
【Chị ấy đụng vào tôi làm cho tôi rung động, cũng làm cho tôi buồn bã. Tôi cảm giác tôi và chị ấy đã quen nhau từ rất lâu trước kia rồi. Đây chỉ là ảo giác từ một phía của tôi thôi sao?】
Đêm khuya.
Vất vả lắm Lục Kim mới cảm thấy có một chút buồn ngủ, trong lúc lơ đãng lại vô tình trở mình, vết thương trên đầu gối lại bắt đầu quấy phá, làm cho nàng đau đến mức nhịn không được phải cuộn tròn người lại.
Nàng xoa xoa đầu gối, cố gắng tìm kiếm cơn buồn ngủ. Khi chìm vào giấc ngủ chập chờn, nàng vẫn đang suy nghĩ xem mình nên tìm một ngôi chùa hữu hiệu để thờ phụng hoặc tìm một vị sư phụ giúp giải đáp một số nghi vấn. Những sự việc gần đây thật sự làm cho nàng cảm thấy thấp thỏm bất an.
Khi bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, trong đầu Lục Kim lóe qua cảm xúc và hình ảnh khi Triêu Từ nắm lấy đầu ngón tay của nàng.
Ngón tay Triêu Từ......
Ngón tay Triêu Từ quả nhiên bị thương, đầu ngón tay có vết sần sùi rõ ràng. Ngón tay đẹp như vậy nhưng lại có chút vệt đỏ do bị bỏng, xem ra tình trạng không được tốt lắm.
Hình như ngón tay bị thương cũng không được điều trị, chỉ được một cái bao tay che lại.
Lục Kim có chút nôn nóng mà trở mình, nghĩ thầm, như vậy sao được, chị ấy phải đến bệnh viện xem thử chứ.
......
Một số động tác nhỏ trong lúc nửa mơ nửa tỉnh ảnh hưởng đến đầu gối, làm Lục Kim còn đang say giấc tỉnh lại một lúc, sau đó lại khó khăn chui lại vào trong cảnh mơ.
Vất vả lắm mới có thể ngủ sâu một chút.
Sau khi xác định hơi thở của Lục Kim đã ổn định, người đứng ở cửa bồi hồi một lát, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Triêu Từ đã thay áo tắm dài, cô lặng lẽ đi đến trước mặt Lục Kim, giơ ngón tay lên, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng hai cái một cách quen thuộc, ý thức của Lục Kim nhanh chóng bị một giấc mộng sâu bao phủ.
Ngay cả khi Triêu Từ vén tóc đang dính trên mặt nàng ra, nàng cũng không cảm thấy điều gì khác thường.
Vốn dĩ muốn xóa ký ức về con chim ngói đã tập kích nàng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Triêu Từ lại không làm như vậy.
Cô cúi người xuống, c ởi thắt lưng của Lục Kim, mở vạt áo rồi nhìn vào trong, ngón tay mò mẫm trong chốc lát, phát hiện không còn sót lại chút yêu khí nào.
Vậy tại sao em ấy lại hóa hình vào cái đêm Trung Thu chứ? Nếu không phải mình kịp thời xuất hiện, cứu em ấy về, hiện tại có lẽ em ấy đã......
Bởi vì biến cố không rõ nguyên do vào đêm Trung Thu, nguyên thần của Lục Kim đã bị đánh thức một ít, khiến cho hơi thở tiết ra ngoài, dẫn tới một đám tiểu yêu cấp thấp tham lam nhịn không được mà ra tay.
Trên đời này, không có nhiều chuyện làm Triêu Từ nghĩ không ra, nhưng tại sao tình huống trước mắt lại xảy ra, rốt cuộc sau lưng là ai đang âm mưu chuyện gì, nhất thời ngay cả cô cũng không rõ.
Cũng giống như phân nửa mệnh bộ bị trống không của Lục Kim, cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc là đã bị ai viết lại.
Nếu như xóa bỏ toàn bộ ký ức về những nguy hiểm, chỉ sợ nàng sẽ càng buông lỏng phòng bị, rồi nhỡ bị tiểu yêu nào đó cả gan hạ khế ấn, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Triêu Từ dự định tạm thời mạo hiểm, để Lục Kim giữ lại ký ức. Điều này không chỉ khiến Lục Kim cảnh giác hơn với mọi điều bất thường xung quanh mình, mà có lẽ, cô còn có thể lần theo manh mối để tìm ra nguồn gốc của những chuyện bất ổn gần đây.
Triêu Từ ngồi ở mép giường, đặt chân bị thương của Lục Kim lên đùi, mở lòng bàn tay ra để tập hợp một ít yêu lực, giúp nàng chữa trị vết thương.
Nhưng cô không ngờ là bản thân lại yếu đến mức không thể dùng đến nửa phần yêu lực.
Cô hít sâu hai hơi, nhắm mắt lại tập trung tinh thần, cuối cùng yêu lực yếu ớt rốt cuộc cũng từ từ dâng lên một ít Thanh Uyên xích hỏa trong lòng bàn tay cô.
Cô thờ ơ nhìn ngọn lửa mỏng manh yếu ớt, sau đó liền không chút thương tiếc nào mà đặt toàn bộ lên đầu gối của Lục Kim.
Rất nhanh, đầu gối bị thương đã được Triêu Từ chữa khỏi.
Mặc dù Lục Kim vẫn còn đang say giấc, nàng cũng cảm nhận được đầu gối đau nhức đã tra tấn nàng nhiều ngày đang dần dịu đi. Từ nụ cười ngọt ngào chậm rãi dâng lên, có thể thấy được nàng đang tận hưởng sự thoải mái cùng ấm áp.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên má Triêu Từ, đôi mắt lơ đãng của cô chợt cứng đờ. Cô buộc mình phải tỉnh táo, không được ngất xỉu trong phòng ngủ của Lục Kim, nếu không khi nàng tỉnh dậy và phát hiện bên cạnh giường có người khác, những nghi ngờ của nàng rằng cô có ý đồ xấu sẽ được chứng thực.
Hơi thở của Lục Kim lại bắt đầu quyến rũ, kéo mạnh cảm xúc của cô, ngăn cản cô rời đi.
Đi cùng với dục niệm, Phệ Tâm Cổ điên cuồng gặm nhấm trái tim cô. Cơn đau dữ dội cùng d*c vọng mãnh liệt đan xen, làm cho Triêu Từ vốn đã không còn nhiều yêu khí khẽ run lên, linh hồn và thể xác như thể đã tách rời.
Triêu Từ cắn chặt môi, đỡ tường đi ra ngoài, cũng không phát hiện bản thân đã bất cẩn làm đổ chậu hoa.
Cô loạng choạng bước xuống cầu thang, cố gắng lấy lại bình tĩnh một chút. Sau một lúc, cô chắc chắn rằng mình có thể nhìn rõ các bậc thang, nhưng khi vừa mới bước xuống một bước thì liền dẫm vào khoảng không, tầm nhìn lập tức tối sầm và cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Nếu không phải Tiểu Túc kịp thời dùng yêu khí nâng cô lên, nhất định là cô đã bị ngã xuống đất.
Khung cảnh trong giấc mơ đêm nay của Lục Kim khác hẳn với khung cảnh mơ hồ mà nàng luôn bị khi dễ trước đây.
Giấc mơ này rõ ràng như là đang xem một bộ phim.
Nàng đang ở trong một khu rừng núi mà nàng chưa từng đặt chân tới, dưới chân là một con đường đá xanh trơn trượt, phía xa là những ngọn núi hình bầu dục lơ lửng giữa không trung, tiếng ve kêu ríu rít như trong chốn thần tiên.
Lục Kim không biết tại sao mình lại bị thương, nàng đang ngồi ở mép một con suối màu xanh nhạt, nghiến răng xoa xoa cổ chân, phía sau có hai con cá trong suốt bơi qua bơi lại, rồi bỗng nhiên nhảy lên, dang rộng đôi cánh và bay lên không trung.
Một người phụ nữ đi tới, Lục Kim ngẩng đầu, nhìn không thấy rõ khuôn mặt của người kia dưới bầu trời đầy màu sắc, chỉ nhớ rằng người kia rất cao và đang mặc một chiếc váy dài màu đỏ.
Người kia tiến tới, quỳ trên mặt đất, nhéo đầu ngón tay nàng và xoa nhẹ, như muốn an ủi nàng bằng phương thức độc đáo này, đồng thời hỏi nàng tại sao lại khóc và bị thương ở đâu.
Lục Kim làm nũng, nói chân đau, người phụ nữ kia liền nói muốn cõng nàng về nhà.
Dường như Lục Kim có mối quan hệ rất thân thiết với đối phương, nàng nhanh chóng leo lên lưng cô mà không hề khách sáo chút nào.
Người phụ nữ cao lớn kia cõng nàng trên lưng, mặc dù có chút mưa phùn, mặc dù không mang theo bất kỳ thứ gì để che mưa, nhưng cả hai có đối phương làm bạn đồng hành nên cũng không vội đi tránh mưa. Họ nhỏ giọng trò chuyện, xung quanh là sương mù cùng với từng bầy cá bơi vòng quanh Huyền Sơn.
Mặc dù Lục Kim vẫn không thể nhìn rõ dung mạo của người kia, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng người này chính là người phụ nữ đã dây dưa với nàng trong những giấc mơ trước đó.
Hơn nữa, lần này tiến bộ hơn lần trước một chút. Trước đó chỉ có âm thanh không ngừng cọ xát bên tai cùng một bóng dáng mơ hồ, lần này ít nhất có thể nhìn thấy cái ót của đối phương.
Mái tóc của người phụ nữ này dày và dài, giống như một thác nước màu đen, nhưng tới phần ngọn tóc thì chuyển sang màu đỏ sẫm. Hai bên đầu cô có một đôi tai thú, màu sắc của tai thú giống như hai ngọn lửa chói lóa.
Trong giấc mơ, Lục Kim đặc biệt thích đôi tai thú này, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay mân mê đầu tai, chọc cho chủ nhân của nó không thể tự chủ mà cong đôi tai về phía sau.
"Kim Kim." Người phụ nữ đang cõng nàng trên lưng bất đắc dĩ cười rộ lên, "Muội như vậy làm ta rất ngứa."
"Ta chính là thích chơi như vậy đó." Nói xong, Lục Kim càng bướng bỉnh mà trêu chọc sợi lông mềm trên vành tai, làm hại hai lỗ tai nhảy dựng lên, cuối cùng người kia dùng một tay nắm lấy một bên tai, ngón tay của Lục Kim cũng bị bao phủ.
Lục Kim cười vui vẻ, không quên dùng đầu ngón tay gãi gãi lỗ tai cô.
Người phụ nữ rụt vai lại, nhưng cũng không có ngăn cản Lục Kim, chỉ thở dài nói: "Đừng nghịch nữa, cẩn thận ta ném muội đi đó."
Lục Kim tựa cằm vào vai cô, hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tốt với ta như vậy."
Người phụ nữ hơi quay mặt lại, mặt mày vẫn mông lung như cũ: "Muội không muốn ta đối xử tốt với muội sao?"
"Đương nhiên muốn! Ta muốn tỷ chỉ tốt với một mình ta, chỉ yêu thương một mình ta thôi." Lục Kim thì thầm bên tai cô, "Tỷ sẽ làm vậy chứ?"
Người phụ nữ kia mỉm cười nói: "Kim Kim muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. Muội muốn ta chỉ yêu thương một mình muội, vậy thì ta sẽ chỉ yêu thương một mình muội mà thôi."
Lục Kim vòng tay qua cổ đối phương, khuôn mặt nàng cũng đến gần, sau đó nghịch ngợm hỏi: "Vậy...... tỷ sẽ yêu ta trong bao lâu?"
Người phụ nữ kia dùng móng tay nhẹ nhàng gãi mu bàn tay trắng nõn của Lục Kim, mặc dù vẫn đang cười nhưng có thể cảm nhận được giọng điệu của cô có phần nghiêm túc hơn một chút, mang theo sự kiên trì không muốn lừa gạt bất kỳ ai, cô nhẹ giọng nói:
"Ta vẫn sẽ luôn thương muội, yêu muội, cho đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh ta."