Sau buổi phán quyết sơ khởi, Như Ý đã nhận nhiệm vụ thay Lam Thiên thu thập những vong linh lưu lạc trở về. Hắc Bạch Song Sát vô cùng hài lòng, họ theo các giáo chủ đến phủ phía nam, giúp Hộ Thiên Thần Giáo phục hồi nguyên trạng cánh cổng Địa Ngục Môn từng bị Lam Thiên phá hủy, để có thể dễ dàng qua lại trao đổi tình hình giữa đôi bên hơn.
Nhớ lại ngày Lam Thiên xông vào đại náo trước Quỷ Môn Quan, Hồng Dương đã phải dùng hơn nửa phần pháp lực của bản thân, kết hợp với quả cầu Thượng Thiên Thánh Nhãn cùng vòng đá Tam Môn mới có thể mở ra một cánh cổng không gian khác, dẫn xuống vùng đất m Ty và lôi cổ y về. Cũng may chư vị Thập Điện Diêm La rất hài lòng khi chứng kiến lối xử việc nghiêm minh và quyết liệt của Hồng Dương, nên họ không những vẫn giữ quyền mở Địa Ngục Môn cho Hộ Thiên Thần Giáo mà còn giúp sửa lại cánh cổng đã bị đổ nát.
Khi hai vị Tử Thần xong xuôi mọi việc và rời đi thì đêm cũng vừa sang canh năm, các giáo chủ đều thở dài uể oải, mệt mỏi nối gót nhau tản ra mỗi người mỗi hướng. Riêng Như Ý đi cùng đoàn hạ nhân tháp tùng, đưa Lam Thiên quay trở lại phòng ngủ của y. Đến nơi, nàng nhẹ nhàng bồng Lam Thiên vào trong, đặt nằm lên giường, rồi vắt một chiếc khăn ướt lau sạch mặt mũi, tay chân cho y. Đoạn, nàng lại để bàn tay lên trán y, vận pháp lực truyền một luồng hơi ấm nhẹ nhàng vào giữa nơi ấn đường. Dù Lam Thiên đã thần trí bất minh nhưng các phản ứng sinh lý của cơ thể vẫn còn hoạt động khá bình thường. Tiếp nhận sự xoa dịu thoải mái kia, y lập tức nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ say.
Không gian chốc lát trở nên tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở chậm đều của Lam Thiên, cùng ánh nến lập lòe nhún nhảy theo từng nhịp ru của những cơn gió đêm đang khẽ lùa qua khe cửa sổ. Như Ý đứng dậy, đến bên chiếc bàn nhỏ ở trong góc phòng, cầm Trấn Nhạc Đoạn Hồn đang đặt ở đó lên và bắt đầu ngắm nghía. Nàng nhận thấy nó thực sự đã bị khuyết mất một đoạn, đúng như những gì Hắc Bạch Song Sát từng nói qua. Nhắm đôi mắt lại, Như Ý từ từ có thể cảm nhận một dòng khí êm dịu truyền từ thanh ngọc tiêu sang đôi bàn tay mình.
Tuy nhiên lúc này, lòng quyết tâm cực độ của nàng chợt chuyển thành một mối âu lo vô cùng to lớn: Nàng là một người điếc nhạc. Như Ý bỗng nhớ ra bản thân vốn hoàn toàn không hề hiểu biết gì về nhạc lý, cảm âm, hay âm luật cả. Nói là nàng có thể sử dụng tất cả mọi loại vũ khí trên đời, đúng vậy, thần thức của Trấn Nhạc Đoạn Hồn hoàn toàn chấp nhận để Như Ý sử dụng nó, nhưng đáng tiếc, nó lại không hẳn là một món vũ khí thực sự để dùng như gươm đao hay giáo mác. Trấn Nhạc Đoạn Hồn là nhạc cụ, muốn thi triển uy lực của nó duy nhất chỉ có thể thông qua việc chơi nhạc.
- Thôi xong, tìm ai dạy để mà học cho kịp bây giờ? - Như Ý chán chường thở dài đau đáu.
Nàng biết, để thổi nhạc được bằng tiêu bình thường đã là rất khó đối với một kẻ điếc nhạc như nàng, huống chi những khúc phổ dùng cho Trấn Nhạc Đoạn Hồn lại ở một cái tầm cao sâu và phức tạp đến vô chừng vô lượng. Đừng nói là chín mươi ngày, dù có khổ luyện chín mươi năm cũng chưa chắc nàng đã có thể lĩnh hội nổi.
- Chẳng lẽ bất lực nhìn Lam Thiên đi vào chỗ chết hay sao, cơ hội đã đến tận tay vậy mà… - Như Ý thầm nghĩ
Thế rồi bỗng chốc, trong tâm trí nàng chợt lóe lên một cái tên tựa như tia sáng hy vọng cuối cùng cho tình thế này. Nàng đứng bật dậy, tâm trạng bồn chồn thấp thỏm cực độ, nửa mừng vui nửa lo lắng, không kìm lòng được mà thốt lên thành tiếng:
- Viêm Dã Tiên Tượng!
Như Ý vội vã rời khỏi phòng ngủ Lam Thiên, trước khi đi cũng không quên đắp lại tấm chăn ngay ngắn cho y. Vừa ra đến cửa, nàng đã gặp Thanh Diệu đi đến. Thanh Diệu thấy nàng ta điệu bộ khẩn trương thì lên tiếng hỏi:
- Chị làm gì đấy Như Ý? Em đang định tìm chị đây.
Như Ý nắm tay Thanh Diệu kéo đi, gấp gáp nói:
- Em đến đúng lúc lắm, cùng chị đến Đồng Cổ Điện trước.
Thanh Diệu đáp:
- Em biết chị cũng đang nghĩ đến điều đó. Mau, chúng ta mau tìm gặp Viêm Dã Tiên Tượng thôi.
Như Ý thấy Thanh Diệu tâm ý tương thông với mình cũng không lấy làm bất ngờ. Vốn Thanh Diệu là một người quan sát rất tỉ mỉ và tinh tế. Ngay từ lúc Như Ý nhận nhiệm vụ này, nàng đã sớm nhận ra điểm bất lợi to lớn kia và cũng đã dốc công suy tư tìm cách giải quyết. Thanh Diệu cũng như Như Ý đều nhận ra: vấn đề sử dụng sức mạnh của Trấn Nhạc Đoạn Hồn hiện tại, chỉ có thể miễn cưỡng đặt hy vọng cuối cùng vào một người duy nhất, chính là Viêm Dã Tiên Tượng của Đồng Cổ Điện.
Đồng Cổ Điện nổi danh là thánh địa chế tạo vũ khí dành riêng cho các vị thần, tọa lạc tại núi Khả Phong, một vùng địa thế còn kín đáo và cẩn mật hơn cả Hộ Thiên Thần Giáo. Thống lĩnh nơi này là Thần Đồng Cổ, một vị thượng thần chủ quản về chiến tranh, binh pháp và võ thuật. Tuy nhiên, ngài ta lại thường xuyên bận rộn tham gia vào các cuộc chiến bên ngoài, hoặc ngao du thưởng ngoạn phong cảnh sơn thủy khắp chốn. Do đó, công việc rèn đúc, tinh luyện vũ khí được giao cho đại đệ tử Viêm Dã Tiên Tượng toàn quyền phụ trách.
Viêm Dã Tiên Tượng là một trong những thủy tổ đầu tiên của tộc người Nhật Điểu từ thuở khai thiên lập địa. Nhờ tính cách cần mẫn, tỉ mỉ, và chất phác, gã được Thần Đồng Cổ yêu mến thu nhận, phong làm thánh và hết lòng dạy dỗ. Hầu hết vũ khí mà các vị chư thần sử dụng, từ mười thanh U Minh Địa Trung Thánh Kiếm của Thập Điện Diêm La, đôi lưỡi hái Đoạt Hồn Thực Tử của Hắc Bạch Song Sát, đến vũ khí của chính Thần Đồng Cổ, Tứ Phủ Thánh Mẫu lẫn thần binh của các giáo chủ Hộ Thiên Thần Giáo, toàn bộ đều là những tuyệt tác do đôi tay tài hoa và điêu luyện của Viêm Dã Tiên Tượng rèn nên, Trấn Nhạc Đoạn Hồn Lam Thiên sở hữu cũng không phải là ngoại lệ. Vì thế, người thấu hiểu thanh ngọc tiêu ấy hơn cả chủ nhân Lam Thiên, người có thể giúp Như Ý tháo gỡ khó khăn trước mắt, không còn ai khác ngoài Viêm Dã Tiên Tượng.
Giữa màn đêm canh năm, hai nữ giáo chủ cưỡi hai con Tích Lịch Phi Thú, thần thú đầu Phụng mình Lân, với đôi cánh bạc tung bay uy dũng trên nền trời tối tăm phủ mây xám dày đặc. Như Ý vẫn lạc trôi giữa mớ bòng bong hỗn loạn trong tâm trí, nàng quay sang cất tiếng hỏi Thanh Diệu:
- Em à, liệu Viêm Dã Tiên Tượng có cách giúp chúng ta không?
Thanh Diệu đáp:
- Cái đó em cũng không chắc, nhưng hiện chúng ta cũng đâu còn biết làm sao. Cứ sang đó thử xem đã.
Như Ý lại hỏi:
- Hy vọng ông ta biết chơi nhạc. Người có thể tạo ra Trấn Nhạc Đoạn Hồn huyền diệu phi phàm như vậy, không lý nào lại là kẻ điếc nhạc như chị được, phải không?
Thanh Diệu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Cũng phải, nhưng mà chả lẽ chị lại định dẫn theo Viêm Dã Tiên Tượng đi cùng suốt hay sao?
Như Ý thở dài:
- Đành vậy chứ sao. Cơ mà chị lại đang lo, Trấn Nhạc Đoạn Hồn đã gắn bó với Lam Thiên quá lâu, chẳng biết nó còn chấp nhận người tạo ra nó hay không nữa. Chưa kể pháp lực của Viêm Dã Tiên Tượng so với Lam Thiên kém hơn vài bậc, liệu có đủ sức chống chịu năng lượng bộc phát từ thanh ngọc tiêu hay không?
Thanh Diệu nhìn thấy gương mặt đăm chiêu, dáng điệu thấp thỏm bất an của Như Ý, bèn nói:
- Mấy chuyện đó thì cứ đợi tới nơi rồi sẽ rõ. Nào, chị thả lỏng chút đi. Thường ngày chị vẫn luôn bình tĩnh lắm mà.
Như Ý rầu rĩ đáp:
- Mạng sống của Lam Thiên đang nằm trong tay chị, thế mà chị lại vô dụng như vậy. Cứu không được thằng bé, chị làm sao bình tĩnh cho được.
Thanh Diệu nhẹ nhàng trấn an:
- Em có niềm tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Chị cũng nên lạc quan lên.
Như Ý thở dài đáp:
- Đành vậy, bây giờ ngoài việc tin tưởng thì có còn cách nào khác đâu.
Thanh Diệu nói:
- Chị đừng xem thường sức mạnh đặc biệt của niềm tin. Em luôn cảm giác rằng chỉ cần chúng ta có đủ niềm tin, thì mọi thế lực trên vũ trụ này cũng đều sẽ vì niềm tin của chúng ta mà chung tay tác động, khiến những thứ chúng ta mong muốn trở thành sự thật. Chuyện gì rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
Như Ý gật gù:
- Ừm, mong là được như lời em nói.
Gió trên tầng trời cao vời vợi vẫn phả vun vút qua gương mặt của hai nữ giáo chủ. Đôi Tích Lịch Phi Thú bay mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy: tít xa nơi cuối đường chân mây hiện ra một hòn đảo, với độc nhất một ngọn núi hùng vỹ chọc trời, chính là núi Khả Phong. Họ đã đến rất gần Đồng Cổ Điện. Như Ý vẫn chưa hết băn khoăn. Nàng lại hỏi:
- Đồng Cổ Điện vốn đã có sẵn khúc mắc với Hộ Thiên Thần Giáo ta, nay còn bị anh Hồng Dương cậy thế đàn áp như vậy. Chịu ngần ấy uất ức rồi, em nghĩ xem Viêm Dã Tiên Tượng liệu có chịu giúp chúng ta nữa không.
Thanh Diệu trả lời:
- Trừ phi thực sự không có cách nào khả dĩ, nhưng nếu có cách, em chắc chắn ông ấy sẽ giúp chúng ta.
Như Ý hoài nghi:
- Em dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?
Thanh Diệu cười nói:
- Khoan đề cập tới chuyện chị định dùng Trấn Nhạc Đoạn Hồn vì cứu mạng Lam Thiên, riêng việc thu thập các vong hồn đang lưu lạc cũng đã vô cùng hệ trọng đối với Địa Phủ rồi, liên quan đến Thiên quy, vòng luân hồi và trật tự của cả vũ trụ này… Thân là thần thánh phải có trách nhiệm với việc công, ông ta dẫu muốn phủi tay đứng ngoài cũng không thể được.
Như Ý ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhưng mà ngộ nhỡ, ông ta cay cú việc chúng ta thâu tóm Đồng Cổ Điện mà ngó lơ, để mặc Lam Thiên chết thì sao. Thằng bé chết rồi, chú nguyền của nó cũng sẽ tự mất tác dụng, lúc ấy việc thu thập vong linh đâu còn cần đến Trấn Nhạc Đoạn Hồn nữa. Viêm Dã Tiên Tượng không giúp cũng chả mang tội lơ là việc công, chả ai làm được gì ông ta cả, đâu phải trách nhiệm của ông ta đâu.
Thanh Diệu lại nói:
- Chị cứ yên tâm, nếu đã là việc chị mở miệng yêu cầu, dù cho Viêm Dã Tiên Tượng có không muốn đi nữa, ông ấy cũng chẳng dám từ chối nửa lời đâu.
Như Ý lấy làm lạ, hỏi:
- Sao lại không dám?
Thanh Diệu đáp:
- Chị thừa biết thủ đoạn của anh Hồng Dương rồi, đâu dễ gì mà khiến cả Đồng Cổ Điện phải chịu khuất phục như vậy. Là anh ấy đã dùng binh lực uy hiếp, ép buộc toàn thể kẻ trên người dưới bọn họ thề độc trước quả cầu Thượng Thiên Thánh Nhãn, rằng sẽ quy hàng và tuyệt đối trung thành với Hộ Thiên Thần Giáo ta, đến khi nào Thần Đồng Cổ hoặc hậu nhân của Thần Đồng Cổ quay trở lại. Kẻ nào có lòng chống đối ắt sẽ lãnh chịu hậu quả vô cùng tàn khốc. Kể cả Viêm Dã Tiên Tượng cũng đã phải lập thề.
Như Ý nghe vậy chợt có chút chạnh lòng, vì lời nguyền Thượng Thiên Thánh Nhãn là lời nguyền tối thượng gần như không thể phá bỏ, một bản án chung thân tồn tại đến vĩnh cửu. Nàng nói:
- Tính ra đám người Đồng Cổ Điện cũng thật đáng thương. Thần Đồng Cổ đột nhiên bặt vô âm tính, khiến họ như rắn mất đầu, Đọa Thần Thạch bị thất lạc hơn hai mươi năm, vừa tìm lại được thì bị anh Hồng Dương giữ luôn không chịu trả, đã vậy còn bị ép phải thề nguyền phục tùng chính kẻ đã hà hiếp mình, chẳng có cách nào ngóc đầu lên nổi. Còn gì thảm hơn nữa chứ.
Thanh Điệu lắc đầu đáp:
- Gọi là hà hiếp thì không hẳn. Theo đúng luật lệ, đó là điều anh Hồng Dương cần nên làm từ sớm. Hộ Thiên Thần Giáo ta thay mặt Mẫu Thượng Thiên, chính là thay mặt bà Chúa Trời, đáng lý phải có trách nhiệm cai quản họ ngay khi Thần Đồng Cổ vắng mặt. Nhưng chị thấy đấy, chúng ta lại quá nhân nhượng, để cho họ tự do tự quản. Mà càng được tự do tự quản, họ lại càng tác oai tác quái. Chuyện đến nước này chỉ có thể trách chính mình đã không biết thân biết phận thôi.
Như Ý thắc mắc hỏi:
- Bọn họ đúng là có vì Đọa Thần Thạch mà ấm ức, ăn nói cư xử hơi lỗ mãng, nhưng ngoài ra thì cũng đâu có hành vi gì quá đáng lắm đâu mà anh Hồng Dương lại phẫn nộ đến vậy?
Thanh Diệu giải thích:
- Phải rồi. Hôm đó chỉ có em và anh Hồng Dương đến thu phục họ, vẫn chưa kịp kể lại cho chị nghe. Thế chị có biết, vì sao bè lũ bọn Quỷ Giới lại kéo đến ngày một đông ở quanh chân núi Thiên Trượng, điên cuồng tìm cách xâm nhập vào trong không? Tất cả đều do một tay đám sứ giả của Đồng Cổ Điện dàn xếp cả đấy.
Như Ý lúc này mới vỡ lẽ, nàng ngạc nhiên hết sức, hỏi:
- Thật sao?
Thanh Diệu khẳng định:
- Dạ phải, là do em dùng Thấu Tâm Thuật tra khảo ra mà. Khỏi phải nói anh Hồng Dương đã tức giận như thế nào.
Như Ý hiểu vấn đề, gật gù suy ngẫm:
- Thảo nào chị cũng thấy lạ. Nếu muốn cướp đoạt thần binh lợi khí hay kì trân dị bảo, đáng lý ra bọn Quỷ Giới nên tìm đến núi Khả Phong chứ, tại sao lại quấy nhiễu Hộ Thiên Thần Giáo ta làm gì. Chỗ chúng ta lấy đâu ra lắm thứ cho chúng thèm muốn như vậy.
Thanh Diệu tán đồng:
- Chị nói đúng trọng tâm rồi đấy. Sở dĩ Đồng Cổ Điện tích cực tung tin đồn nhảm cũng là để đẩy mọi sự chú ý tránh xa núi Khả Phong. Vì Thần Đồng Cổ đã mất tích, nếu chẳng may bị Quỷ Giới dòm ngó thì Đồng Cổ Điện sẽ khó mà phòng thủ. Sẵn lúc đang hằn học với Hộ Thiên Thần Giáo, bọn người đó chẳng ngại gì mà dùng thứ mưu hèn kế bẩn ấy để anh chị em ta chịu trận thay. Tiện quá rồi còn gì.
Như Ý không khỏi tức giận, buộc miệng mắng:
- Đê tiện!
Thanh Diệu nói tiếp:
- Vẫn chưa hết đâu, bọn Đồng Cổ Điện còn loan tin bốn anh chị của chúng ta đang lưu lạc ở bên ngoài, nhằm lợi dụng bọn Quỷ Giới lùng sục tìm kiếm họ. Em ghét phải thừa nhận, nhưng em hoàn toàn đồng tình với cách xử lý của anh Hồng Dương lần này.
Như Ý cười hừ một tiếng rồi nói:
- Uổng công chị thương cảm. Bọn người đó, nếu đã muốn Hộ Thiên Thần Giáo ra mặt vác giùm gánh nặng thì đành phải chịu khó phục tùng chúng ta để trả lễ vậy, sòng phẳng!
Thanh Diệu cũng mỉm cười nói:
- Bởi thế, chúng ta đến Đồng Cổ Điện lần này là ở tâm thế ra lệnh giao việc, không phải nhờ vả cầu cạnh. Mình ở kèo trên hẳn mà, chị đâu cần lo lắng quá làm gì. Đi nhanh thôi, còn một chút nữa là tới nơi rồi.
Như Ý gật đầu đồng tình. Cả hai nàng tập trung nắm chặt dây cương, thúc cho Tích Lịch Phi Thú tăng tốc bay thẳng về phía trước. Trong chớp mắt, bên dưới họ đã là những dải rừng với cây cối trải dài rậm rạp thay cho biển nước rộng lớn mênh mông vô tận ban nãy. Chân núi Khả Phong đã ở ngay trước mặt. Sau khi họ đáp xuống tại một khoảng cỏ trống, Thanh Diệu vận khí vào đan điền, cao giọng hô to:
- Hộ Thiên Thần Giáo Đệ Lục Giáo Chủ và Đệ Thất Giáo Chủ muốn lên đỉnh núi Khả Phong, Đồng Cổ Điện mau mở kết giới.
Lời nàng vừa cất lên đã có hàng trăm tiếng vọng lặp lại y hệt, với nhiều cung bậc chất giọng khác nhau, thanh âm lúc trầm lúc bổng, lúc xa lúc gần, vang dội liên tục không ngớt. Cây cối hoa cỏ xung quanh bất chợt bừng lên những thứ ánh sáng kỳ quái với muôn vàn sắc màu vô cùng lung linh và rực rỡ. Chúng cùng nhau lắc lư theo một thứ nhịp điệu rất đồng đều hệt như đang mở hội nhảy múa trong đêm vậy. Chưa hết, từ xa xa lại có tiếng voi rống hổ gầm trầm hùng như tiếng tù và, hòa với tiếng chim hót thánh thót du dương tạo nên bản trường ca của thiên nhiên hết sức uy phong và hoành tráng. Một không gian thiêng liêng bao trùm lấy hai vị thượng khách thay cho lời chào đón đầy long trọng.
- Thế này hình như có hơi phô trương quá - Thanh Diệu buộc miệng thốt lên - Nhưng mà hoành tráng thật sự chị nhỉ, mắt thẩm mỹ của Đồng Cổ Điện đúng là không thể xem thường.
Như Ý cũng đang ngẩn ngơ nhìn ngắm mỹ cảnh, trong lòng vô cùng thích thú, gật gù đáp:
- Ừ, thì em chẳng nói chúng ta đã trở thành chủ quản ở đây sao. Phô trương một chút cũng là phải phép mà. Thái độ đón tiếp thế này trông ổn đấy, xem ra lời nguyền của Thượng Thiên Thánh Nhãn quả thật rất có trọng lượng.
Nói đến đây, từ trên cao bỗng nhiên xuất hiện hàng ngàn hàng vạn đốm tinh linh dày đặc tuôn tràn xuống như thác đổ, bao quanh mặt đất nơi Như Ý và Thanh Diệu đang đứng, tạo nên một cây cầu sáng rực rỡ tựa như dải ngân hà, nối dài từ chân núi lên tới đỉnh. Hai nàng liền thúc đôi Tích Lịch Phi Thú, nhanh chóng theo con đường vừa mở ra mà tiến thẳng đến Đồng Cổ Điện.
Mười giáo chủ của Hộ Thiên Thần Giáo vốn được Thần Đồng Cổ góp công huấn luyện như một vị sư phụ thật thụ, thế nên họ cũng đã quen lui tới Đồng Cổ Điện không ít lần. Nơi đây giống như một thành trì cổ xưa, với các mảng tường bằng đá hoa cương cùng những thân cột ánh đồng trông vô cùng kiên cố và vững chãi. Chạy dài giữa quảng trường là một dãy tượng điêu khắc bằng đồng, mang hình ảnh đàn ngựa chiến mặc giáp phục uy mãnh đang đạp trên con sóng dữ để phi thân lên không trung, dáng vẻ đầy oai phong và tràn trề khí thế hùng dũng. Nhìn qua lối kiến trúc uy nghi kia, có thể lập tức tưởng tượng ra được vị chủ nhân của nơi này vĩ đại vô song đến nhường nào.
Như Ý và Thanh Diệu bước xuống khỏi lưng Tích Lịch Phi Thú, tiến nhanh vào bên trong chính điện. Tại đây đã xuất hiện hai thánh sứ cùng một tốp binh lính đứng chờ sẵn để nghinh đón.
- Thỉnh an Đệ Lục Giáo Chủ, thỉnh an Đệ Cửu Giáo Chủ. Tiểu thánh tên Nhan Bá Phẩm, không biết hai vị hôm nay giá lâm có điều chi cần sai bảo? - Một thánh sứ cúi mình lên tiếng. Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn vẫn không thể giấu đi được nỗi ấm ức.
Như Ý nhận ra tên này chính là gã sứ giả ngày trước từng đến Hộ Thiên Phủ nói năng hành xử lỗ mãng, đến độ binh lính các doanh phải rút vũ khí để uy hiếp và dạy dỗ. Nàng cũng chả buồn để tâm nhìn đến thứ thái độ lồi lõm kia, chỉ ngắn gọn trả lời thẳng vào vấn đề:
- Không cần đa lễ, bổn giáo chủ tới đây vì muốn nói chuyện riêng với Viêm Dã Tiên Tượng, chỉ cần duy nhất một người dẫn đường đến chỗ ông ấy thôi. Những huynh đệ còn lại có thể tự ý lui xuống, tốt nhất là đừng lãng vãng quấy rầy việc trao đổi của bọn ta.
Nhan Bá Phẩm nghe vậy thì đáp:
- Tuân lệnh giáo chủ.
Dứt lời, hắn lập tức ra hiệu cho những người khác rút đi, sau đó trực tiếp dẫn đường cho hai nữ giáo chủ đi vào bên trong khu vực lò rèn.
Vừa đến khuôn viên phía trước lối vào phòng đúc vũ khí, Như Ý và Thanh Diệu đã nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ uy nghi bất phàm đứng chờ sẵn ở đấy. Gã không mặc áo, phần thân trần lộ rõ từng khối cơ bắp rắn rỏi như tạc tượng vẫn đang còn căng lên cuồn cuộn. Bờ vai rộng vạm vỡ với đôi cánh trắng oai vệ trên lưng, khuôn ngực nở nang cùng đôi tay to lớn lực lưỡng tạo nên dáng vẻ thần thánh hết sức mạnh mẽ và cường tráng.
- Tướng tá ngon dữ! - Như Ý ghé sát tai Thanh Diệu nói, Thanh Diệu cũng gật gật đầu ra vẻ đồng tình.
Tuy nhiên, khuyết điểm duy nhất của người đàn ông nọ chính là diện mạo gần như bị biến dạng bởi một mảng tím đen kỳ dị giống hệt vết máu bầm, thâm sì từ con mắt trái sụp mí, lan rộng hết nửa bên mặt, chuyển mờ dần xuống cổ, rồi đến ngực… điều đó khiến gã trông chẳng khác gì một tên Ngạ Quỷ hắc ám, nhìn vô cùng quái đản và đáng sợ. Gã phất bàn tay, ra hiệu Nhan Bá Phẩm rời đi, đoạn, chủ động lên tiếng nói như ra lệnh với hai nữ giáo chủ:
- Các ngươi, gọi ta là sư huynh rồi hành lễ đi!
Như Ý cảm thấy khá bất ngờ với tình huống này, nàng dáo dác nhìn xung quanh, nhìn Thanh Diệu rồi lại nhìn gã mà hỏi:
- Ngươi nói ai cơ? Chúng ta á?
Gã đàn ông nghiêm giọng lặp lại y nguyên lời vừa nãy:
- Các ngươi, gọi ta là sư huynh rồi hành lễ đi!
Như Ý và Thanh Diệu nhìn nhau tròn mắt ngạc nhiên. Quái nhân kia không ai khác, chính là Viêm Dã Tiên Tượng. Gã vốn đã xuất hiện từ thuở khai thiên lập địa, so với hai nàng tuổi tác chắc chắn lớn hơn rất rất nhiều. Đừng nói phải gọi hai tiếng sư huynh, dù gọi bằng sư bá, sư ông, lão cố tổ,... cũng chả có gì quá đáng. Tuy nhiên, Như Ý lại rất lấy làm thú vị với thái độ ngang tàng của gã. Theo lời Thanh Diệu từng kể, Viêm Dã Tiên Tượng cũng đã lập thề với Thượng Thiên Thánh Nhãn của Hồng Dương, đáng lý gã phải nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng ta. Thế mà bây giờ, gã lại dám đặt ra yêu cầu ngược lại với dáng vẻ bề trên hách dịch như vậy, thật sự rất lạ lùng.
Như Ý thuận theo diễn biến cuộc hội thoại, vờ ra vẻ trịch thượng, cười khẩy mà hỏi:
- Ngươi không biết vị trí hiện tại của mình đang ở đâu hay sao, lại còn bắt ta phải hành lễ với ngươi?
Viêm Dã Tiên Tượng cũng bật cười ngạo nghễ rồi đáp lời nàng:
- Ta là đại đệ tử của Thần Đồng Cổ, xét tuổi tác các ngươi vẫn chưa xứng gọi ta bằng lão cố tổ. Nhưng xét vai vế sư môn, các ngươi lại là sư muội của ta. Đứng trước mặt ta, các ngươi phải biết giữ phép tắc trên dưới. Ta tuy đã lập thề phục tùng Hộ Thiên Thần Giáo, nhưng không có nghĩa là sẽ chấp nhận trở thành tôi mọi mặc các ngươi sai bảo. Nếu các ngươi không hành lễ đàng hoàng thì cứ tự nhiên cút xéo. Ta đây sống đủ lâu rồi nên cũng không ngại chết đâu.
Như Ý vẫn diễn nét mặt khinh khỉnh, nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi đừng cứng miệng. Nếu lời nguyền Thượng Thiên Thánh Nhãn để ngươi được chết dễ dàng như vậy, thì anh Hồng Dương sớm đã cúi đầu cho cả thiên hạ ngồi lên rồi. Dám trái lời ta, ngươi sẽ phải gặm nhấm tất cả các loại đau đớn hành hạ đến cùng cực. Lúc đó dù ngươi có van xin được chết cũng không có cửa đâu.
Viêm Dã Tiên Tượng lại bật cười mà nói:
- Ta cũng muốn thử xem, là ta chịu đựng dai hơn hay Lam Thiên của các ngươi sống dai hơn. Một trăm ngày trôi qua rất nhanh, tùy các ngươi thôi. Đừng nghĩ các ngươi kèo trên rồi muốn gì cũng được.
Như Ý vẫn chưa ngấm hết điều ngạc nhiên cũ đã phải tiếp nhận thêm điều ngạc nhiên mới. Làm sao Viêm Dã Tiên Tượng lại có thể biết hết những chuyện mà nàng vẫn còn chưa kịp hé môi một lời nào? Kể cả cái cụm từ “kèo trên” mà Thanh Diệu vui miệng nói ra trên đường đi nữa, bằng cách nào gã ta nghe thấy được, gã ta có lỗ tai thần ư?
- Các ngươi hành lễ hay không, nhanh để ta còn đi ngủ? - Viêm Dã Tiên Tượng lại hỏi. Gã vươn vai một cái, tỏ vẻ hết kiên nhẫn.
Như Ý và Thanh Diệu lúc này mới nhìn nhau cười xòa, bước đến cúi đầu thưa:
- Thỉnh an Đại sư huynh!
Viêm Dã Tiên Tượng lập tức dịu giọng lại, nói:
- Các ngươi nghĩ những món binh khí ta tạo ra sẽ dễ dàng lãng quên người cha của chúng như vậy sao? Nói cho mà biết, Trấn Nhạc Đoạn Hồn lẫn chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa và cây cung Tru Tiên Đồ Ma trên người các ngươi, chúng còn biết chào hỏi ta lễ phép hơn cả các ngươi nữa kìa.
Ba cái tên mà Viêm Dã Tiên Tượng vừa nhắc đến lần lượt chính là vũ khí của Lam Thiên, Như Ý và Thanh Diệu, cũng là những “đứa con” do một tay gã tạo tác nên. Suy ngẫm lời nói kia, Như Ý hiểu ngay rằng gã có khả năng giao tiếp với những món thần binh mà nàng và Thanh Diệu đang giữ trên người, nghe chúng kể về mọi thứ chúng đã trải qua hệt như trò chuyện với người sống thật sự vậy. Thậm chí tinh vi hơn, biết đâu gã còn có thể lợi dụng sự tương thông tâm ý giữa nàng với chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa mà đọc được cả những điều nàng đang suy nghĩ trong đầu.
Và chính xác là như thế, Viêm Dã Tiên Tượng không ngần ngại mà khẳng định ngay:
- Ngươi đoán không sai Như Ý, chính Đại Nhật Vạn Hóa đã kể ta nghe mọi thứ ta muốn biết, về mục đích ngươi đến đây, kể cả những điều vừa xuất hiện trong tâm trí ngươi nữa.
Như Ý bất giác sờ lên chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa trên cổ tay mình, cảm thấy một luồng năng lượng rất nhộn nhịp. Nàng tự hỏi: "Sự tương thông tâm thức mà Viêm Dã Tiên Tượng vừa nói quả thực có tồn tại sao? Nếu vậy, mối liên hệ giữa y và các món thần binh đã hoàn toàn vượt xa khái niệm chủ tớ tầm thường, y thực sự chính là một người cha của chúng".
Từ lúc gặp Viêm Dã Tiên Tượng đến giờ, Như Ý vẫn chưa một phút nào ngưng được nỗi bất ngờ đối với vị quái nhân này. Nàng tự nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ gã, ngưỡng mộ khí khái bất khuất ban nãy lẫn tài nghệ bất phàm của gã. Nàng nói:
- Đại sư huynh thật sự thần thông quảng đại, sư muội lấy làm bội phục.
Viêm Dã Tiên Tượng có thể cảm nhận được lời tán dương thật lòng của nàng, liền cảm thấy vui vẻ hơn, gã nói:
- Tính ra trong mười giáo chủ Hộ Thiên Thần Giáo thì ta đây có duyên nhất là với ngươi đấy, Như Ý. Dung mạo ta trở nên thế này, chính là nhờ chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa của ngươi ban cho.
Như Ý cảm thấy quá nhiều sự ngạc nhiên cho một ngày đến mức không thể đỡ nỗi. Nàng thinh lặng nhìn chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa trên cổ tay mình, rồi lại nhìn sâu vào phần biến dạng trên gương mặt của Viêm Dã Tiên Tượng, cả Thanh Diệu cũng chăm chú cùng nàng quan sát một cách đăm chiêu.
Viêm Dã Tiên Tượng cười hừ một cái rồi nói:
- Khỏi cần săm soi thắc mắc nữa. Là do lúc tạo ra Đại Nhật Vạn Hóa ta đã lỡ để vụn kim loại từ nó bắn vào mắt. Không may trong mớ vụn kia lại lẫn vào mấy giọt hỗn hợp dung dịch luyện kim có thành phần chứa kịch độc, từ đó làm hỏng một bên mắt trái và biến ta đã trở nên bộ dạng dở thần dở quỷ thế này.
Như Ý nghe kể, mắt trái của nàng cũng vô thức nhói lên một cái. Nàng tò mò hỏi:
- Vậy tại sao đại sư huynh lại không chữa trị sớm? Để độc lan rộng ra như vậy, chắc là đau lắm.
Viêm Dã Tiên Tượng thản nhiên đáp:
- So với cái nóng thiêu đốt trong lò rèn thì chút khó chịu này chả thấm tháp gì. Thứ độc cỏn con cùng lắm chỉ khiến bộ của dạng ta trông quái dị hơn một chút chứ đâu thể lấy mạng ta được. Vả lại ở đây cũng không có ai quan tâm ta vẻ ngoài ra làm sao, ta cảm thấy thế nào, cứ để như vậy cho qua ngày thôi. Ta sớm đã không còn chú ý đến nữa rồi.
Trong lòng Như Ý đột nhiên dâng lên nỗi thương cảm vô cùng, nàng ghé tai bàn bạc gì đó với Thanh Diệu một hồi rồi tiến lại gần Viêm Dã Tiên Tượng, nói:
- Đại sư huynh, anh cúi xuống, em sẽ giúp anh chữa trị.
Viêm Dã Tiên Tượng xua tay:
- Thôi khỏi đi, ta đã quen với nó rồi. Không cần ngươi bận tâm.
Như Ý kiên quyết đáp:
- Đại sư huynh này, ai cũng có cảm giác đau mà, chẳng lẽ anh lại không biết đau sao. Nói quen rồi đâu có nghĩa là không còn đau nữa. Chữa được thì cứ chữa, tại sao phải từ chối.
Viêm Dã Tiên Tượng bật cười, nói:
- Ngươi lạ nhỉ, ta đau chứ có phải ngươi đau đâu mà ngươi phải quan tâm.
Như Ý liền đáp lời:
- Anh lạ nhỉ, chữa trị tốn sức của em chứ có tốn sức của anh đâu mà anh phải quan tâm.
Viêm Dã Tiên Tượng nhếch một bên chân mày lên, khinh khỉnh nói:
- Thì ta đâu có mượn ngươi tốn sức?
Như Ý mỉm cười, đáp:
- Anh cứ để em chữa đi, xem như chúng ta giúp qua giúp lại lẫn nhau. Em giúp anh, anh giúp em, đâu thể để Đại sư huynh thiệt thòi.
Viêm Dạ Tiên Tượng lại bật cười bằng cái giọng điệu ngạo nghễ và mỉa mai, gã nói:
- Ta đâu có hứa sẽ giúp ngươi việc của Trấn Nhạc Đoạn Hồn? Ngươi còn chả biết ta có năng lực làm việc đó hay không mà. Chưa gì đã chủ động trao đổi lỗ vốn rồi.
Như Ý thở dài, trầm tư chốc lát rồi trả lời:
- Chữa mắt cho anh là để trả ơn anh; vì tạo ra Đại Nhật Vạn Hóa cho em mà bị thương, hoàn toàn không can dự gì đến việc em đang muốn nhờ vả anh cả. Còn về Trấn Nhạc Đoạn Hồn, ngộ nhỡ anh không có biện pháp nào để giúp thì em cũng đành chịu thôi, đâu thể trách được.
Viêm Dã Tiên Tượng nghe Như Ý nói như vậy, không biết suy nghĩ gì mà im lặng mất một lúc lâu, mãi mới chịu lên tiếng nói:
- Được, vậy tùy ngươi, làm gì làm đi!
Đoạn, gã ngồi bệt xuống đất chờ đợi. Như Ý ngay lập tức đến gần, cầm chiếc vòng Đại Nhật Vạn Hóa để ngay mắt trái của gã rồi bắt đầu vận công. Chỉ trong tích tắc, Viêm Dã Tiên Tượng đã giật bắn người thốt lên một tiếng “A” nhức nhối. Toàn bộ các mảnh vụn kim loại nằm trong mặt gã mấy trăm năm đã được Như Ý nhanh chóng hút ra sạch sẽ. Vừa xong, nàng liền với tay lấy lọ đựng dung dịch thuốc mà Thanh Diệu chuẩn bị sẵn, nhỏ vào con mắt đang rỉ máu của gã. Vết thương ngay lập tức khô lại và hết dần cảm giác rát buốt khó chịu.
Viêm Dạ Tiên Tượng đứng dậy lắc đầu qua lại, thấy cả gương mặt lúc này đã khoan khoái và thoải mái hơn rất nhiều. Như Ý đưa cho gã lọ dung dịch kia và căn dặn:
- Đại sư huynh, đây là thuốc đặc chế của Doanh Y Thần, có tác dụng tái tạo các bộ phận cơ thể bị hư hại. Trong vòng một trăm hai mươi ngày tới, anh hãy dùng nó nhỏ vào mắt đều đặn, mỗi ngày một lần, mỗi lần chỉ cần một giọt thôi. Kiên trì đến cuối cùng, chắc chắn anh sẽ bình phục hoàn toàn như trước.
Thanh Diệu tiếp lời:
- À, em cũng phải nhắc thêm: là từ ngày thứ năm mươi đến này thứ bảy mươi, mỗi lần anh nhỏ thuốc vào mắt sẽ có cảm giác cực kỳ nóng rát trong khoảng trên dưới nửa giờ. Hiện tượng ấy rất bình thường, vì đó là thời điểm lớp mài thương tổn trên giác mạc được bóc tách hoàn toàn để tái tạo một lớp mới. Anh có thể dùng nước đóng băng, cuộn vào tấm vải sạch chườm lên phần chân mày hay gò má cho dịu bớt.
Viêm Dã Tiên Tượng nhận lấy lọ dung dịch thuốc, vừa bỏ vào túi quần vừa làu bàu:
- Phiền phức!
Nói rồi, gã quay vào trong phòng đúc vũ khí lục lọi gì đó lua khua leng keng, mãi một lúc mới quay trở ra, thong thả nói:
- Thấy các ngươi hành xử cũng không tệ. Thôi được, về việc của Trấn Nhạc Đoạn Hồn, ta sẽ cho một biện pháp.
Như Ý nghe gã nói vậy, trong lòng như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng. Nàng khẩn trương hỏi:
- Đại sư huynh, anh biết thổi tiêu đúng không? Em cũng nghĩ rằng người tạo ra được Trấn Nhạc Đoạn Hồn chắc chắn phải là một tay nhạc công kỳ tài mà.
Viêm Dã Tiên Tượng đáp:
- Phải, ta thực sự biết thổi tiêu. Nhưng Thanh Diệu đã nói đúng đấy. Chả lẽ ngươi định vác ta đi kè kè theo thổi tiêu cho ngươi suốt ngày sao?
Thanh Diệu nghe Viêm Dã Tiên Tượng lại nhắc về điều mà hai nàng từng trao đổi trên đường đi, liền tỏ vẻ bất mãn hỏi:
- Đám vũ khí này thực sự kể cho anh nghe hết mọi thứ bọn em đã nói với nhau à?
Viêm Dã Tiên Tượng đắc ý trả lời:
- Đương nhiên, các ngươi chỉ là chủ nhân của chúng thôi, còn ta là cha của chúng mà.
Thanh Diệu biểu lộ nét mặt hờn hỗi, lúc lắc cây cung Tru Tiên Đồ Ma của mình đang cầm trên tay, thầm rủa “đồ phản phúc, ta giận ngươi”. Trong khi Như Ý tâm trạng đã hơi chùng xuống, nàng lo lắng hỏi:
- Nếu đại sư huynh không thể đi cùng em vậy phải làm sao ạ?
Viêm Dạ Tiên Tượng mỉm cười, trả lời chắc nịch:
- Chính ngươi sẽ giúp cho ngươi.
Như Ý chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì gã đã lấy từ trong túi một chiếc hộp phủ nhung đỏ đưa cho nàng. Mở ra bên trong là chiếc kính một mắt với tròng thủy tinh trong suốt, gọng kính ánh bạc có dây cài cố định vào tóc.
Viêm Dã Tiên Tượng hỏi:
- Các ngươi có biết con người sau khi chết đi, linh hồn sẽ đi đâu không?
Như Ý nhanh chóng trả lời:
- Họ sẽ xuống Địa Phủ, sau khi luận đủ công tội sẽ đi chuyển kiếp đầu thai.
Viêm Dã Tiên Tượng lại hỏi:
- Vậy nếu tất cả linh hồn đều đã đi đầu thai thì lấy đâu ra linh hồn tổ tông, tiên nhân phù hộ cho hậu thế mà dương gian vẫn thường hay thờ phụng? Lại lấy đâu ra linh hồn đắc đạo thăng thiên, được phong thần phong thánh?
Như Ý có vẻ ấp úng khó trả lời, đúng thực nàng không hay để tâm quá sâu vào những việc thế này. Tuy nhiên, Thanh Diệu lại là người có nghiên cứu kỹ càng hơn, đương nhiên biết câu trả lời, liền lên tiếng đáp:
- Chính là Thượng Hồn và Hạ Hồn phân tách.
Viêm Dã Tiên Tượng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, khi một người chết đi, hồn của hắn sẽ rời khỏi thể xác và trôi dạt đến Vô Tận Hoang Địa, tại đây sẽ có Đầu Trâu Mặt Ngựa đợi sẵn để dẫn hắn xuống Địa Phủ. Sau khi thuận lợi vào Quỷ Môn Quan, xét công luận tội, vong linh ấy sẽ uống một chén Mạnh Bà Thang để phân tách thành hai phần: phần Thượng Hồn chứa tâm thức và phần Hạ Hồn vô tri. Thượng Hồn nào mang tội trạng ác nghiệp thì phải vào Địa Lao chịu trừng phạt, Thượng Hồn nào lương thiện tốt lành sẽ được cho phép quay lại dương gian, trở thành một thế lực khuất mặt khuất mày, phù trợ hậu thế, hoặc giúp đỡ chúng sinh để từng bước tu tập thành thần thánh. Còn về phần Hạ Hồn, sau khi tách độc lập khỏi Thượng Hồn sẽ không còn bất kỳ ký ức nào của kiếp vừa qua. Nó sẽ đi đầu thai và bắt đầu một cuộc đời mới, một số phận mới trong một thân xác mới, có thể là người, có thể là động vật, côn trùng, cây cỏ… tùy theo duyên số, nhân quả.
Như Ý nghe thì cũng hiểu vấn đề Viêm Dã Tiên Tượng vừa giải thích, nhưng nàng vẫn mơ hồ thắc mắc:
- Đại sư huynh à, vậy rốt cuộc Thượng Hồn hay Hạ Hồn thì có liên quan gì đến Trấn Nhạc Đoạn Hồn và việc chơi nhạc? Sao tự nhiên anh lại đề cập tới chúng?
Viêm Dã Tiên Tượng nói:
- Khi ngươi có mặt ở kiếp này, thì những Thượng Hồn từ muôn kiếp trước của ngươi vẫn còn tồn tại. Và trong số đó, phải có một kiếp ngươi biết thổi tiêu.
Như Ý lập tức hiểu ra vấn đề, nàng cầm trong tay chiếc kính mắt mà Viêm Dã Tiên Tượng đưa cho mình khi nãy, vừa đăm chiêu săm soi vừa nói:
- Vậy thứ này sẽ giúp em tìm được Thượng Hồn kiếp trước của mình, có phải không?
Viêm Dã Tiên Tượng đáp:
- Đúng vậy, đó là chiếc kính Triệu Tiên, sẽ giúp ngươi triệu hồi Thượng Hồn kiếp trước mà ngươi cần gặp, để Thượng Hồn đó hòa nhập vào thân thể và ban cho ngươi khả năng mà hắn có.
Như Ý lại thắc mắc:
- Nhưng làm sao chắc chắn được trong những kiếp trước của em, liệu có ai biết thổi tiêu hay không?
Viêm Dã Tiên Tượng khẳng định:
- Chắc chắn là có, nếu không Trấn Nhạc Đoạn Hồn tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi chạm vào nó.
Như Ý và Thanh Diệu đều ngơ ngác như vẫn chưa hiểu rõ. Viêm Dã Tiên Tượng giải thích:
- Như Ý, ngươi nghĩ ngươi có thể áp chế Trấn Nhạc Đoạn Hồn sao? Nó không hẳn là một món vũ khí, và ngươi chắc chắn không thể dùng năng lực của ngươi đối với nó như bất kỳ món vũ khí thông thường nào khác. Mà dẫu cho ngươi có thực sự áp chế được nó đi nữa, nhưng nếu không phải người đủ tư cách, Trấn Nhạc Đoạn Hồn cũng thà tự hủy chứ tuyệt đối không để ngươi sử dụng dù chỉ một giây.
Thanh Diệu phì cười nói:
- Đúng là "cha" nào "con" nấy.
Như Ý lại hỏi:
- Vậy ý của anh, Trấn Nhạc Đoạn Hồn cho phép em cầm vào nó, là do một trong những tiền kiếp của em có thể thổi tiêu được, phải không?
Viêm Dã Tiên Tượng gật đầu đáp:
- Cũng đúng, nhưng cũng không hẳn là như vậy, Trấn Nhạc Đoạn Hồn mang tính thuần m, năng lực ngoại cảm cực kỳ mạnh mẽ. Cuộc gặp gỡ của chúng ta ngày hôm nay, thậm chí ngay cả việc ta trao cho ngươi chiếc kính Triệu Tiên, nó cũng đã sớm nhìn thấy được từ trước. Trấn Nhạc Đoạn Hồn biết ngươi sẽ có cách dùng được nó nên mới cho phép ngươi chạm vào. Và nó cũng biết, ngươi muốn dùng nó để cứu mạng chính chủ nhân Lam Thiên của nó.
Như Ý thực sự chưa từng nghĩ đến những điều sâu xa như thế. Nhưng lúc này nàng chỉ biết rằng đã ổn rồi, nàng không còn phải lo lắng về việc sử dụng Trấn Nhạc Đoạn Hồn nữa rồi, trong lòng nàng thực sự rất vui sướng.
Viêm Dã Tiên Tượng truyền cho Như Ý yếu quyết sử dụng chiếc kính Triệu Tiên, nàng liền đeo nó vào, chăm chú ghi nhớ và thực hành theo. Ngay lập tức, một nam nhân dáng hình mờ ảo từ từ xuất hiện giữa không trung, nhưng chỉ có mỗi mình Như Ý nhìn thấy. Y hiền hòa mỉm cười với nàng rồi hóa mình thành sương khói, cuộn lại thành dòng như lốc xoáy mà chui hút vào trong mắt trái của nàng.
Như Ý cảm nhận một làn khí ấm áp từ trên mặt dần dần lan tỏa xuống cổ, ngực và cuối cùng là hai cánh tay mình. Nàng phấn khởi lấy ra khúc phổ, đưa thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn lên môi và bắt đầu thổi. Tiếng nhạc du dương cất lên trong niềm hân hoan của Thanh Diệu và cả chính Như Ý nữa. Nàng có nằm mơ cũng không tin rằng chính mình đang tấu lên thứ giai điệu tuyệt vời đến như vậy, tuy chưa thể so sánh với Lam Thiên nhưng thế này cũng đã là khá hoàn mỹ rồi.
- Thành công rồi đấy, chúc mừng ngươi! - Viêm Dã Tiên Tượng hào hứng khích lệ
Như Ý mừng rỡ đến khôn tả, nàng cúi người trước Viêm Dã Tiên Tượng, thành kính nói:
- Cảm tạ đại sư huynh đã giúp đỡ. Sau khi xong việc, em nhất định sẽ trả lại kính Triệu Tiên cho anh.
Viêm Dã Tiên Tượng xua tay đáp:
- Thôi khỏi đi, ta sống lâu rảnh rỗi làm ra mấy thứ đồ này, để bừa bãi cũng thấy chật chội. Tặng ngươi luôn đấy.
Thanh Diệu và Như Ý trong lòng ngập tràn sự cảm kích. Cả hai nàng lần nữa hành lễ đa tạ sự giúp đỡ của Viêm Dã Tiên Tượng. Xong xuôi mọi chuyện, gã tử tế tiễn họ rời khỏi núi Khả Phong. Trước khi tạm biệt, Như Ý cũng không quên cẩn thận dặn dò:
- Đại sư huynh, anh nhớ dùng thuốc nhỏ mắt đều đặn, mỗi ngày một lần, mỗi lần một giọt. Em nhất định sẽ quay trở lại để xem dung mạo bình phục của anh.
Viêm Dã Tiên Tượng không trả lời, chỉ vẫy tay ra hiệu bảo các nàng hãy đi đi.
Như Ý cùng Thanh Diệu cung kính cúi đầu chào gã lần cuối, rồi cả hai nàng siết chặt dây cương, cưỡi trên lưng Tích Lịch Phi Thú, nhanh chóng bay hút vào trong những áng mây cao vợi trên nền trời đang ửng đỏ sắc màu của hừng đông.