Đôi cánh chim bay không ngừng nghỉ, chẳng bao lâu đã đến ngay bên ngoài vòng kết giới thứ nhất dưới chân núi Thiên Trượng. Lam Thiên từ trong hình hài Phượng Hoàng, trút bỏ bộ lông vũ trắng muốt trở lại dáng vẻ con người. Y dùng thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn thổi lên một khúc nhạc trầm hùng vang dội. Toàn thân thể ngay lập tức toát ra những luồng linh khí thần thánh cùng ánh hào quang rực rỡ, lan tỏa thứ sức hút mãnh liệt, lôi cuốn hàng ngàn tên yêu quái đủ mọi chủng loại lũ lượt tìm tới. Chính là cái bọn vẫn đang ngày ngày chầu chực ở khu vực lân cận chung quanh, mộng tưởng về việc tấn công lên Hộ Thiên Phủ, hòng chiếm đoạt pho tàng bí thuật và pháp bảo vô cùng quý giá ở nơi này. Chúng hú hét bảo nhau:
- Kìa, chính là hắn.
- Hắn ta là Bạch Phượng Hoàng, là Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo.
- Nếu bắt được hắn, chúng ta sẽ biết được cách vào trong kết giới, có đúng vậy không?
- Nhìn đi, một nguồn linh khí thật dồi dào, tên này trông cũng thơm ngon lắm.
- Phải phải, ăn được thịt hắn chắc chắn sức mạnh sẽ tăng lên bội phần.
- Lên, mau tóm lấy hắn!
- Tiến lên, bắt lấy hắn!
Sau một hồi bu đen bu đỏ râm ran rôm rả, bọn yêu quái quỷ quyệt đã quyết định hò nhau lao đến tấn công Lam Thiên cùng một lượt, nhằm lấy số lượng áp đảo được y trước, còn những chuyện tranh chấp chia chác khác sẽ từ từ tính toán sau.
Thật ra mà nói, trong bọn chúng làm gì có kẻ nào lại không muốn độc chiếm lợi ích cho riêng mình. Nhưng nhớ lại cách đây ít lâu, một đám ma đầu ưu tú trên hết thảy, bao gồm mười tên khổng lồ với tuyệt kỹ Song Long Thập Hợp, đã xông vào trong lớp kết giới thứ ba và bị Như Ý nhanh chóng hạ sát, chết không toàn thây. Bên cạnh đó, còn rất rất nhiều tốp tiên phong đi trước cũng đã bỏ mạng thê thảm mà chẳng hề thu hoạch được chút gì. Do vậy tất cả chúng đều tự biết rằng thứ sức mạnh mà các Giáo Chủ Hộ Thiên Thần Giáo đang sở hữu thực sự kinh khủng ngoài sức tưởng tượng. Nếu không đoàn kết với nhau thì mọi hành động sẽ chỉ dẫn tới duy nhất một con đường tự sát.
Trước khí thế hung tợn của đàn yêu quái đông nhung nhúc như bầy kiến, Lam Thiên vẫn tuyệt nhiên chẳng hề có chút nào nao núng. Đôi mắt y bất chợt sáng quắc, mấy ngón tay liên tục thay đổi nhịp bấm trên thanh ngọc tiêu, đẩy tiết tấu và giai điệu của khúc nhạc lên đến đoạn cao trào đỉnh điểm. Từng thớ thịt trên bả vai của Lam Thiên trồi sụt cuồn cuộn rồi mọc ra thêm hai cánh tay khác, vung vẩy điều khiển những làn khói đen kịt, xen lẫn các tia lửa đỏ như máu, từ dưới lòng đất phun tràn lên thành tầng tầng lớp lớp những vòng lốc xoáy. Cảnh tượng ấy trông cứ như một gã vũ công quái gở đang thản nhiên nhảy múa giữa cơn giông tố điên cuồng và bạo liệt.
Ngay sau đó, hàng ngàn con chim đen ngòm với hình thù kỳ dị, từ trong các vòng lốc xoáy kia lũ lượt bay vút ra, chao lượn bủa vây chung quanh Lam Thiên đợi lệnh. Y bất chợt đẩy hơi thổi mạnh, khiến cho thanh ngọc tiêu rít lên những tràng sóng âm đinh tai nhức óc. Tức thì, đàn chim đồng loạt xòe tung đôi cánh, giương móng vuốt lao bổ vào lũ yêu quái. Tiếp theo đó là một loạt tiếng nổ kinh hồn lần lượt vang dội, gây nên cơn chấn động khủng khiếp làm khắp không gian rung chuyển như thể toàn bộ trật tự trời đất đang bị đảo lộn.
Chỉ trong chớp mắt, đoàn quân yêu quái cả ngàn tên đều đã chết tươi không kịp ngáp. Mảng rừng phía sau lưng chúng bị sang phẳng như hoang địa, khắp nơi ngập tràn sát khí và chồng chất đầy ấp tử thi, trông chẳng khác gì quang cảnh của ngày tận thế.
Lam Thiên tiếp tục thay đổi tiết tấu, thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn lại cất lên khúc nhạc Tiếng Quạ Đêm Trăng. Những thi thể yêu quái kia lập tức trỗi dậy với khí thế vô cùng hung hãn và đầy tràn ma lực. Tuy nhiên, có một điều rất khác là ngay lúc này đây, chúng chỉ còn là những cái xác sống vô hồn, và chỉ nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh cùng sự thao túng của Lam Thiên mà thôi.
Lam Thiên niệm chú rồi ném chiếc vòng đá Tam Môn lên không trung, xé toạc nền trời mở ra cánh cổng không gian dẫn lên Hộ Thiên Phủ trên đỉnh núi Thiên Trượng. Đoạn, y lại thay đổi điệu nhạc khác, triệu hồi lên những thảm mây đen kịt, cuốn lấy y cùng binh đoàn xác sống yêu quái đông đảo hùng hậu, tất cả cùng bay vào bên trong.
Liền sau đó, toàn bộ khung cảnh nguy nga của Hộ Thiên Phủ đã bừng sáng ngay trước mắt. Lam Thiên tung vỗ đôi cánh chim trên lưng, uyển chuyển múa bốn cánh tay phát ra nguồn kình lực uy mãnh như bài sơn đảo hải, điều khiển bốn con chim Phượng Hoàng được hội tụ từ những làn khói đen ngòm, hung bạo càn quét đánh sập các đài canh gác với dàn xạ thủ lẫn vệ binh đang được bố trí dày đặc ở bên dưới.
Pha tấn công vừa rồi như một tiếng pháo tuyên chiến nổ lên đầy thách thức. Chỉ trong phút chốc, quân đoàn của Doanh Vệ Thần và Doanh Thống Soái đã giáp phục chỉnh tề, lăm lăm binh khí ngùn ngụt kéo đến. Lam Thiên đưa mấy ngàn con xác sống tiếp đất rồi ra lệnh cho chúng cùng hung hãn xông tới, bắt đầu trận hỗn chiến đầy ác liệt.
- Lam Thiên, em điên rồi sao, em đang làm gì vậy?
Một tiếng kêu thảng thốt vang lên từ phía bên kia của đám đông cuồng loạn, chính là Như Ý, nàng đang đứng cùng Kim Bảo và Hồng Phong.
Lam Thiên chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn sang chứ không nói một lời nào. Điều này khiến cho cả ba vị Giáo Chủ kia hoang mang và căng thẳng tột độ vì họ không biết y thực sự đang âm mưu làm cái trò quái quỷ gì. Đoạn, y vỗ cánh bay lên không trung, dẫn theo mấy chục tên xác sống biết bay, cùng rời khỏi chỗ đó mà hướng về khu vực phía Nam của Hộ Thiên Phủ.
"Thằng bé đi đâu vậy? Lẽ nào nó muốn…, thôi thôi, không xong rồi" - Như Ý thầm nghĩ và ngay lập tức hốt hoảng khi đoán ra mục đích hành động của Lam Thiên. Nàng liền kêu lên:
- Địa Ngục Môn, thằng bé muốn vào Địa Ngục Môn. Mau cản nó lại.
Kim Bảo và Hồng Phong nghe vậy thì cũng không khỏi giật mình kinh hãi. Cả hai rút vũ khí cùng Như Ý xông vào vòng chiến, mở đường máu hòng đuổi theo Lam Thiên. Tuy nhiên bầy xác sống yêu quái kia quá hung hãn và đông đúc, bủa vây giăng kín cả trên bầu trời lẫn mặt đất. Sức mạnh của chúng vốn đã rất tràn trề, nay lại được Lam Thiên dùng pháp thuật khuếch đại thêm nên càng đáng gờm và lợi hại hơn gấp bội. Tạm thời rất khó để ba người họ có thể xông qua được.
Địa Ngục Môn nằm tại khuôn viên phía nam Hộ Thiên Phủ, nơi được canh gác rất cẩn mật bởi binh lính của Doanh Chấp Pháp, chính là một trong những cánh cổng hiếm hoi dẫn xuống vùng đất của những linh hồn người chết. Muốn tiến vào Địa Ngục Môn, Lam Thiên phải vượt qua được sự ngăn cản của Doanh Chấp Pháp vẫn đang ngày ngày túc trực ở đó. Thế nhưng từ sau hàng loạt những rắc rối nghiêm trọng vừa qua, y đã bị Hồng Dương tạm thời tước quyền ban hiệu lệnh đối với toàn bộ binh lính cũng như hạ nhân tại Hộ Thiên Phủ. Nếu cố tình dùng vũ lực xông vào thì cũng không phải là việc quá khó khăn, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian, và y có thể bị các Doanh cùng các Giáo Chủ hợp sức vây bắt dễ dàng.
Bởi lẽ ấy, Lam Thiên buộc phải triệu tập một đạo quân xác sống yêu quái hùng hậu, dưới sự thao túng của mình, trước là để ngăn cản giữ chân viện binh, sau là để cùng y phá vỡ hàng phòng ngự của Doanh Chấp Pháp tại Địa Ngục Môn. Y hạ quyết tâm đại náo một trận tam bành đến long trời lở đất để đạt được mục đích của mình bằng mọi giá.
Và mục đích ấy không gì khác hơn, chính là mang linh hồn Hạ Du trở về từ cõi chết và làm cho cậu ta sống lại.
Đây là hành động hết sức sai trái, sẽ gây ra hậu quả vô cùng nặng nề đến quy luật sinh tử của vòng xoay luân hồi. Hơn nữa, kẻ dám bước vào trong tận Địa Ngục để cướp hồn sẽ chính thức bị xem là tội nhân, lãnh án Đọa Thần và lưu đày đến nơi thống khổ nhất trong Tam Giới. Nhưng điều này đối với Lam Thiên mà nói đâu còn gì quan trọng. Y cứ vậy mà điên cuồng tiến lên, điên cuồng động thủ bằng hết cả sức bình sinh. Trừng phạt ra sao, thân bại danh liệt ra sao, y vốn chẳng quan tâm nữa.
Binh lính Doanh Chấp Pháp đã không thể chống cự quá lâu. Chỉ trong chớp nhoáng, Lam Thiên cùng bọn xác sống đã xông vào được chính đài nằm giữa khuôn viên phía nam. Trước mắt y là một cánh cổng đá cao lớn. Bên trong là một màu đen thăm thẳm tựa bầu trời đêm khuya, có đôi chỗ điểm thêm vài vệt đốm sáng như những vì tinh tú lấp lánh trên dải ngân hà.
"Đây rồi, Địa Ngục Môn" - Lam Thiên thầm nghĩ.
Sức mạnh pháp thuật của y vốn là năng lượng thuần m, vì thế từ nhỏ y đã được đặc cách xuống ở Địa Phủ luyện tập và tu bổ khí lực rất nhiều lần. Nhưng gần một trăm năm trở lại đây, khi y đã đủ trưởng thành rồi thì việc đó không còn cần thiết nữa. Do vậy, sau một thời gian rất dài, Lam Thiên mới có dịp đi đến chỗ này, đứng trước cánh cổng Địa Ngục Môn quen thuộc thuở trước.
Bỗng nhiên, giữa không trung vang vang một tiếng nói trong trẻo nhưng đầy sự phẫn nộ và đe dọa:
- Lam Thiên, ngươi mà làm điều ngu xuẩn đó, thề có Tứ Phủ Thánh Mẫu, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt - Người vừa nói chính là Hồng Dương. Tuy thanh âm nghe rất gần nhưng thực chất y vẫn còn đang ở khá xa khu vực đó.
Lam Thiên cười khẩy, vờ như không nghe thấy, cứ vậy mà tung người hóa thành Phượng Hoàng, bay mất hút vào bên trong Địa Ngục Môn. Ngay sau đó, bọn xác sống yêu quái lũ lượt lao đến như những quả tạ khổng lồ, chúng tông mạnh khiến cánh cổng đá đổ sập xuống, lối vào thế giới âm hồn duy nhất ở Hộ Thiên Phủ đã bị phá hủy.
Đôi cánh chim trắng muốt phóng nhanh vun vút trong khoảng không gian tối tăm và sâu thẳm tưởng chừng như vô tận. Lam Thiên thẳng tiến về phía trước, càng lúc càng xa dần, xa dần. Mãi tới khi có một làn gió nửa nóng nửa lạnh phả thẳng vào mặt, gợi lên thứ cảm giác hỗn tạp hết sức khó chịu và bực bội, thì khung cảnh mênh mông của Địa Phủ cũng bắt đầu rộng mở ngay trước mắt.
Từ trên cao có thể thấy rõ nền trời đen huyền giăng đầy những vì sao lấp lánh, ẩn hiện sau những áng mây ánh bạc lộng lẫy. Giữa trung tâm là một vầng trăng tròn vĩnh cửu đỏ au như máu, không bao giờ khuyết cũng không bao giờ lặn, chiếu tỏa hồng quang tràn lan rực rỡ vô cùng vô tận. Xa xa bên dưới, thấp thoáng trong làn sương mỏng huyền ảo, có thể nhìn thấy dãy trường thành vĩ đại bao quanh một tòa cung điện nguy nga rộng lớn, với những ngôi tháp cao ngất ngưởng xếp thành hai hàng nối tiếp nhau, thật sự tráng lệ đến độ khó mà diễn tả chính xác bằng lời. Màu sắc các bức tường, thân cột, mái ngói chủ yếu là hai màu đen - đỏ. Những hoa văn, phù điêu chạm nổi, cùng những pho tượng lân, sư, rồng được thiết kế và điêu khắc đặc biệt tinh xảo. Chúng có thể chuyển động nhấp nhô như vật thể sống, trông hết sức ảo diệu thần kỳ. Bên ngoài trường thành là hàng trăm triệu đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi, phủ kín trên cánh đồng trải dài bao la đến vô cùng vô tận. Sự quy mô trong kiến trúc của Địa Phủ, dù là Hoàng Liên Cung hay là Đồng Cổ Điện cũng không thể nào so sánh được.
Có rất nhiều những kẻ ngoại hình quái dị vẫn đang lê la bước từng bước chậm chạp, nối đuôi nhau thành hai hàng tả hữu đi trên một chiếc cầu đá không rõ bắt đầu từ đâu, nhưng điểm kết chính là Quỷ Môn Quan - cánh cổng dẫn vào nội điện Địa Phủ phía trong bức trường thành.
Hàng bên trái là những tên nam nhân tướng tá cao lớn vạm vỡ, bụng phình trướng, mình mẩy đầy lông lá cùng gương mặt xồm xoàm râu ria vô cùng dữ tợn, trên đầu đội một cặp sừng trâu to kềnh càng.
Hàng bên phải là những mụ đàn bà đeo mặt nạ được làm từ phần xương sọ ngựa, thân hình rắn rỏi cùng bầu ngực trần phập phồng nở nang, tuy nhiên trông dáng vẻ lại rất thô kệch và khó coi.
Tất cả đều mặc trang phục giống nhau là những chiếc khố làm bằng lông thú. Tay trái họ cầm đao, tay phải cầm một chiếc hồ lô đen nhánh. Và với ngoại hình đặc biệt như vậy, người trong tam giới đều biết đến họ qua cái tên gọi "Đầu Trâu, Mặt Ngựa". Công việc của Đầu Trâu Mặt Ngựa là dùng hồ lô thu thập hồn phách những người vừa mới chết rồi mang về Địa Phủ. Trước khi qua cổng Quỷ Môn Quan, họ sẽ xếp hàng dài trên chiếc cầu đá để chờ kiểm tra. Nếu vong linh bị họ bắt nhầm, hay dương mệnh chưa tận thì không thể bước vào bên trong gặp Thập Điện Diêm La nghe phán quyết, mà buộc phải quay về nhân gian tiếp tục kiếp sống.
Chịu trách nhiệm việc kiểm tra đó là cặp sinh đôi Hắc Bạch Song Sát. Một người mặc trang phục trắng, một người mặc trang phục đen. Cả hai đều có ngoại hình gầy gò, nước da xanh xao, đôi mắt đỏ lừ dữ tợn, trên tay cầm thanh lưỡi hái to dài, sắc bén và tràn đầy ma khí. Bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa kia thật chất chỉ là những hình nhân do anh em họ tạo ra, hay có thể hiểu đơn giản là những phân thân của chính họ, được sai tỏa đi khắp mọi nơi để làm nhiệm vụ của những vị Tử Thần.
Lam Thiên bay đến gần Quỷ Môn Quan, vỗ đôi cánh hung bạo đóng sầm hai cánh cổng khổng lồ lại, ngăn không cho ai tiếp tục bước vào trong, rồi hóa thành dạng người, đáp xuống đứng giữa Hắc Bạch Song Sát. Y chẳng chút kiêng dè mà lên tiếng nói thẳng điều mình muốn như thể đang ra lệnh:
- Giao cho ta linh hồn của Đinh Hạ Du
Hai anh em Tử Thần chưa hiểu chuyện gì, nhưng qua hành vi và thái độ mà Lam Thiên thể hiện, họ nhận ra lần viếng thăm này của y dường như không hề có chút thiện ý nào.
- Thập Giáo Chủ đã lâu không đến Địa Phủ, không biết lần này giá lâm là vì mục đích gì? - Hắc Sát dò hỏi
Lam Thiên trừng mắt trả lời bằng giọng gắt gỏng:
- Ngươi điếc sao? Ta bảo giao cho ta linh hồn của Đinh Hạ Du
Bạch Sát lúc này cũng cất lời:
- Ngài là bậc Giáo Chủ cao quý, thứ ngài muốn, hạ nhân bọn tôi dĩ nhiên sẵn sàng đáp ứng. Tuy nhiên, Địa Phủ lại là nơi trọng địa trong tam giới, quy định luật lệ nghiêm ngặt bậc nhất. Dù là Thánh Mẫu Thượng Thiên đến đây cũng không thể không giữ ý. Nếu ngài cho chúng tôi một lý do đủ chính đáng và hợp pháp, bọn tôi nhất định sẽ hai tay dâng linh hồn của Đinh Hạ Du cho ngài.
Lam Thiên thừa biết đối thoại trong tình huống này cũng chỉ phí lời vô ích. Y bèn khai quang thần nhãn, ngay lập tức nhìn thấy một vầng sáng quen thuộc tỏa ra từ chiếc hồ lô trên tay ả Mặt Ngựa đứng ngay giữa cầu đá, chính là dấu ấn mà y từng đưa vào thân thể Hạ Du, đã ăn sâu đến tận hồn phách của cậu ta.
Lam Thiên không nói không rằng, phóng người lao tới, giương móng vuốt hung hãn tấn công bằng cả bốn cánh tay, hòng giành lấy cho bằng được chiếc hồ lô ấy. Tuy nhiên, Hắc Bạch Song Sát đã kịp phi thân đến, ra chiêu chống đỡ những ngón đòn vô cùng hiểm ác mà y liên tục tung ra. Họ cùng dồn hết sức bình sinh, vung lưỡi hái chém một nhát uy lực như vũ bão, nhưng đó chỉ là hư chiêu nhằm buộc Lam Thiên phải thoái lui chứ không hề có gây sát thương. Bạch Sát cố lên tiếng khuyên can:
- Lam Thiên Giáo Chủ. Ngài là bậc cao quý, hạ nhân chúng tôi không có tư cách động thủ với ngài. Nhưng nếu ngài cứ tùy tiện như vậy, xin đừng trách chúng tôi vô lễ.
- Ta cũng muốn xem các người có bản lĩnh để mà vô lễ với bổn Giáo Chủ hay không - Lam Thiên cười khẩy.
Đoạn, đôi mắt y sáng quắc lên đầy vẻ hung ác, trên người vốn đã có bốn cánh tay, nay lại mọc thêm hai nữa là sáu. Toàn thân y tỏa ra sát khí ngùn ngụt, khiến cho tất cả những kẻ có mặt đều phải rùng mình khiếp đảm. Hắc Bạch Song Sát bắt chéo hai thanh lưỡi liềm rồi cùng lầm bầm niệm chú. Lũ Đầu Trâu Mặt Ngựa đồng loạt ném các bình hồ lô của mình lên không trung. Hơn trăm chiếc bay vun vút theo vòng lốc xoáy cuồn cuộn rồi dính chập lại với nhau, trở thành một chiếc hồ lô khổng lồ nằm sừng sững giữa cánh đồng hoa bỉ ngạn. Lạ lùng thay, dấu ấn Thần Nhãn trên linh hồn Hạ Du lúc này lại không còn tỏa sáng nữa.
- Chết tiệt - Lam Thiên rủa thầm - Bọn chúng thật giảo hoạt, nghĩ ra được cách tụ hợp linh khí của hơn trăm bình hồ lô để che giấu đi dấu ấn Thần Nhãn của ta.
Thật vậy, dấu ấn kia vốn chỉ có mỗi mình Lam Thiên nhìn thấy, nhưng Hắc Bạch Song Sát lại sở hữu đôi mắt đặc biệt tinh tường, không gì có thể thoát khỏi ánh nhìn của họ. Họ biết Lam Thiên chỉ có thể tìm ra Hạ Du bằng cách đó, nên đã nhốt tất cả linh hồn vào một chỗ và yểm chú thuật để ẩn đi mọi tín hiệu từ cậu ta.
- Tưởng vậy là xong sao? - Lam Thiên gầm lên.
Đoạn, y xông đến, bung những bộ móng vuốt vừa dài, vừa sắc bén, tấn công ác liệt vào bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa đang vây chặn quanh chiếc bình hồ lô. Chúng hò nhau vung đao chém trả, nhưng tất cả đều bị Lam Thiên bắt được và bẻ cho gãy vụn như gỗ mục. Y cứ thế điên cuồng lao lên, sáu cánh tay liên tục ra đòn, cào xé tan xác bọn lâu la thành những bãi cát đen ngòm rệu rã.
Hắc Bạch Song Sát bất giác kinh hãi khi nhìn vào đôi mắt long sòng sọc vô cùng hung ác của Lam Thiên, y dường như đã mất hết lý trí. Cả hai đành lướt đến gần, Hắc Sát thì vụt lưỡi hái bắt đầu xuất chiêu tấn công y, còn Bạch Sát từ phía sau múa tay làm phép triệu hồi những đống cát trỗi dậy trở lại thành bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa, cùng hợp lực với họ, nhằm dùng số đông áp đảo gã địch thủ sức mạnh khủng khiếp kia.
Hai bên giao chiến vô cùng ác liệt suốt nửa canh giờ mà Lam Thiên vẫn chưa hề có dấu hiệu thất thế. Trái lại, sự sợ hãi đã hiện rõ trên gương mặt của hai anh em Hắc Bạch Song Sát. Nhân lực của bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa không kịp hồi sinh để chống trả những đòn tấn công mỗi lúc một hung bạo của y. Bất chợt, Lam Thiên gầm lớn một tiếng long trời lở đất, những bông hoa bỉ ngạn bị cuốn tung lên theo những vòng khói xoáy đen ngòm. Một cơn lốc ác liệt cuộn trào rồi trút thẳng lên đầu những kẻ đang cố chống đối y. Chỉ trong chớp mắt, cả một vùng rộng lớn bị sang phẳng thành bình địa. Toàn bộ lũ lâu la tan biến thành tro bụi, Hắc Bạch Song Sát thì nằm vật trên mặt đất không thể nào cử động được, tựa như bị một quả núi ngàn tấn đè chặt lên thân thể.
Lam Thiên đoạt lấy hai thanh lưỡi hái vung chém vào giữa không trung. Nền trời bỗng chốc như một tấm tranh bị xé toạc thành một lỗ xoáy rộng lớn, cánh cổng dẫn về Dương Thế đã được mở ra.
Hắc Bạch Song Sát thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng hốt hoảng nhưng không có cách nào nhúc nhích được, chỉ biết gào lên:
- Đừng, đừng mà Lam Thiên Giáo Chủ. Ngài không được làm vậy. Ngài sẽ phải hối hận, mau dừng lại đi.
- Ta đã đi đến nước này rồi, các ngươi nghĩ sao? - Lam Thiên nhoẻn miệng cười.
Dứt lời, y cầm thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn, dùng vuốt cứa đứt rời một đoạn ngắn rồi bóp nát nó ra thành nhiều mảnh vụn nhỏ như nắm cát, rải rắc cho phủ thành một lớp màng mỏng ngay trước vòng xoáy không gian mà y vừa mở ra.
Tiếp theo đó, y bước đến gần bên chiếc hồ lô khổng lồ, lại cầm Trấn Nhạc Đoạn Hồn, dồn toàn bộ sức lực bình sinh mà vụt mạnh liên tục mấy phát đanh chát khiến nó ngay tức khắc vỡ toang. Một tràng những tiếng nổ động trời làm rung chuyển khắp cõi Địa Phủ tưởng như có thể khiến mọi thứ nơi đây sụp đổ. Hơn trăm linh hồn được phóng thích, nối đuôi nhau bay vun vút thành dòng xuyên qua cánh cổng không gian, trốn thoát khỏi vùng đất âm ty và quay trở về Dương thế. Lam Thiên đứng ngây ra thưởng thức cảnh tượng đó, rồi cứ thế mà bật cười ha hả như điên như dại.
Hắc Bạch Song Sát sợ hãi tột cùng, cất lên những lời rên rỉ đáng thương trong tuyệt vọng:
- Đại họa rồi, đại họa rồi.
Đột nhiên, hàng vạn những sợi dây đỏ tươi không rõ từ đâu tua tủa bắn tới như một cơn mưa rào bao trùm lấy Lam Thiên. Y giật mình hốt hoảng, vận dụng thân pháp linh hoạt bất phàm để lách người né tránh. Sáu cánh tay bùng lên những ngọn lửa tỏa khói đen ngòm, vung ra thành một vòng lốc xoáy khổng lồ bùng cháy ngùn ngụt cuộn lấy thân thể y mà che chắn lại, đồng thời bắn trả tung tóe những tia dung nham nóng đỏ về khắp các hướng. Lam Thiên buộc phải xuất chiêu phản đòn bừa đại như vậy vì y hiện cũng không biết địch thủ là ai và đang ở đâu.
Bất chợt, y nghe vang vang trong không gian một giọng nói với thanh âm trầm hùng nghiêm nghị mang đầy vẻ phẫn nộ:
- Lam Thiên, ngươi đã phạm đại tội, còn không mau bó tay chịu trói.
Lồng ngực Lam Thiên chợt thót lên một cái. Y nhận ra tiếng của người này, chính là Tần Quảng Vương. Cuối cùng thì Thập Điện Diêm La, mười vị vua cai quản Địa Phủ cũng đã ra mặt rồi.
- Lam Thiên, nếu ngươi còn chống cự, đừng trách chúng ta tàn ác - Tẩn Quảng Vương lại lên tiếng đe dọa.
Lam Thiên lúc này đã không còn đường quay đầu, bèn tung người hóa thành Phượng Hoàng, vỗ mạnh đôi cánh thổi lên hàng trăm cơn bão lửa khổng lồ bùng nổ sáng choang cả một vùng trời, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển dữ dội, cả cây cầu đá kiên cố tồn tại hơn vạn năm cũng bị đổ sập tan tành. Sức tàn phá thật sự quá khủng khiếp.
Y bay vút đến chỗ có vòng xoáy không gian hòng quay trở về Dương thế, trốn thoát khỏi sự vây bắt của Thập Điện Diêm La. Nhưng bất ngờ, một bóng người nhỏ thó xuất hiện đứng chặn ngay trước mặt khiến Lam Thiên buộc phải uốn mình lượn lách sang hướng khác để tránh né. Liền sau đó, một sợi roi dài vung đến thít chặt lấy cổ y, gây nên cơn đau đớn thống thiết đến tận xương tủy. Y lập tức choáng váng rồi rơi từ giữa không trung xuống như một tảng đá đánh uỳnh trên mặt đất.
- Ngươi phải trả giá đắt vì chuyện này, đồ ngu - Giọng nói trong trẻo nhưng đầy phẫn nộ kia, không ai khác chính là Hồng Dương.
Hồng Dương vẻ mặt dữ tợn, trên tay cầm chặt sợi roi Long Khiếu, dồn toàn bộ sức lực quật túi bụi liên tục vào thân thể Phượng Hoàng của Lam Thiên. Lam Thiên lăn lộn gầm thét đầy đau đớn, máu tươi phun ra từ những vết đánh nhuộm đỏ cả bộ lông trắng muốt và tuôn đổ tràn lan trên mặt đất. Y biến trở lại dạng người, quỳ gục xuống mà gào lên thảm thiết:
- Giết ta đi. Giết chết ta đi.
Hồng Dương vẫn không ngừng tay, những nhát roi dã man tiếp tục trút xối xả vào cơ thể Lam Thiên chan chát như mưa rào. Lam Thiên lúc này đã đau đớn đến quẫn trí, y gượng đứng dậy, la hét điên loạn, bung ra sáu cánh tay đầy vuốt sắc, bổ nhào đến định đánh trả. Nhưng đáng thương thay, chút sức tàn đó đã không còn đủ để làm bất kì điều gì khác. Một nhát roi oan nghiệt quất trúng ngay vào mắt trái của y, máu tươi từ khóe mi lập tức phun trào xối xả, khung cảnh đất trời dần dần chao đảo rồi tối sầm lại trước ánh nhìn đã mù lòa đi một nửa. Lam Thiên mất hoàn toàn nhận thức, buông mình ngã gục mặt trên vũng máu đỏ tươi và tanh nồng. Y cứ thế kiệt sức mà ngất lịm đi.