Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 20: Đành Phải Liều Thân - Phần 1: Đọa Thần Thạch




Lam Thiên giữa cơn đau đớn đến cùng cực, vẫn còn có thể nghe rất rõ những lời Hạ Du nói. Y cố gắng dùng hết hơi sức cuối cùng, cất lên những tiếng lầm bầm khó nhọc từ trong cuống họng ngập ngụa máu.

Khi lưỡi dao vàng chỉ còn cách yết hầu Hạ Du vài li, một bàn tay nữ mảnh mai bất thình lình chộp lấy đỉnh đầu cậu, đẩy vào những luồng linh khí dồn dập như sóng biển, khiến tri giác của cậu ngay lập tức bị tê liệt hoàn toàn. Hạ Du thân thể mềm nhũn như bún, ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Liền sau đó, một tiếng gọi thảng thốt vang lên:

- Lam Thiên, em sao thế này.

Vừa xuất hiện không ai khác, chính là Thanh Diệu.

Trước khi rời khỏi Hộ Thiên Phủ, Lam Thiên đã tự bứt một cọng lông vũ Phượng Hoàng của mình, dùng thuật thế thân biến nó thành một Lam Thiên khác giống hệt người thật, đặt nằm trên giường, đắp chăn làm bộ rằng y đang cần tịnh dưỡng vài hôm, không muốn bị ai quấy rầy

Trước tình huống ban nãy, Lam Thiên đã niệm chú, điều khiển cọng lông vũ trong hình hài của mình đang ở Hộ Thiên Phủ, chạy đi tìm Thanh Diệu cầu cứu. May mắn thay, Thanh Diệu cũng vừa đến Thần Phượng Đệ Thập Điện, định xem tình hình của Lam Thiên như thế nào. Mấy ngày nay nàng ta và Như Ý vẫn thay nhau lui tới ngó chừng y. Lần nào qua cũng thấy y nằm đắp chăn trong phòng. Bởi vậy, họ chỉ đơn giản nghĩ do cú sốc tâm lý quá lớn, khiến tâm trạng lẫn sức lực cạn kiệt, nên y mới ở lì một chỗ không muốn dậy. Đâu có ngờ y đã rời khỏi Hộ Thiên Phủ mà không hề nói lời nào, không ai hay biết.

Nhìn Lam Thiên đứng trước mặt mình van nài, Thanh Diệu đã biết ngay đó là người giả. Nàng cầm tay nó, thông qua sức hút tâm linh giữa thế thân kia với thân thể thật của Lam Thiên mà ngay tức thời dịch chuyển đến đền Phong Thiền, vừa kịp lúc ngăn cản Hạ Du tự sát.

Thanh Diệu chạy đến ôm lấy Lam Thiên, nhìn thấy tình trạng của y, vết thương trên ngực, con dao vàng được tẩm độc và yểm chú, liền hiểu ngay vấn đề. Nàng vội tháo chiếc vòng chuỗi đang đeo trên cổ tay ra. Nó là một món đồ do chính nàng chế tạo, gồm có mười hạt gỗ đánh chữ số từ nhất đến thập, chứa các mảnh tâm trí của cả mười Giáo Chủ. Nhờ nó nàng có thể liên lạc bằng thần giao cách cảm với các anh chị em mình, cũng như biết được chính xác họ đang ở đâu, nếu không bị kết giới hay pháp thuật gì ngăn trở.

Thanh Diệu cầm vào hạt có khắc chữ "nhất", nhẩm chú, kết nối với thần thức của vị Giáo Chủ tương ứng thứ tự số một, chính là Hồng Dương.

- Chuyện gì hả Thanh Diệu? - Hồng Dương chưa cần Thanh Diệu nói gì đã lên tiếng trước.

- Anh ơi, mau đến cứu Lam Thiên, một mình em không làm nổi - Thanh Diệu van nài - Nhanh lên anh, thằng bé chết mất.

- Em mở cổng tâm linh để ta dịch chuyển tới - Hồng Dương nói.

Ngoài khả năng tương tác tâm trí, chiếc vòng của Thanh Diệu còn bao hàm pháp thuật liên kết không gian, có thể mở lối cho các vị Giáo Chủ ngay lập tức dịch chuyển đến với nàng ta dù đang ở bất cứ đâu, tương tự như cách mà cọng lông vũ kết nối với Lam Thiên vậy. Nàng lại niệm chú rồi nói:

- Em mở rồi đó.

Vừa dứt lời, giữa không trung nơi Thanh Diệu đang ôm Lam Thiên xuất hiện một vầng hào quang xoay vòng sáng rực. Từ bên trong bước ra một nam đồng chạc sáu bảy tuổi, diện trang phục màu đen đỏ, gương mặt trắng hồng bụ bẫm, tuy nhiên thần sắc lại vô cùng uy nghiêm và đầy bá khí. Chính là Hồng Dương.

Trong số mười Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo, có hai vị là anh em cùng huyết thống, cũng là một cặp sinh đôi. Họ lớn tuổi hơn cả, nhưng vì một lý do đặc biệt mà cả hai đều giữ mãi hình hài trẻ con chứ không phát triển thành dáng dấp thanh niên như bình thường được. Người em là Hồng Phong, vui tươi, hoạt bát, thường xuyên ra ngoài cùng các vị Giáo Chủ khác nên có nhiều thiên binh thần tướng biết mặt. Còn người anh Hồng Dương, tính tình trầm lặng, khó gần, ít giao du, chỉ ra khỏi Hộ Thiên Phủ khi thật sự cần thiết, và mỗi lần xuất hiện đều không để lộ diện mạo nên rất hiếm ai rõ ngoại hình của y thật sự ra làm sao. Người ta chỉ biết anh em họ có gương mặt giống nhau như tạc, nên thường sẽ nhìn vào Hồng Phong để mường tượng Hồng Dương trông như thế nào.

Hồng Dương vừa xuất hiện không lâu thì Như Ý, Kim Bảo và Hồng Phong cũng lần lượt có mặt. Thanh Diệu trong lúc vội vã đã mở cổng tâm linh ở cả mười hạt gỗ trên vòng chuỗi. Điều đó tác động vào thần thức, khiến ai cũng nghĩ rằng cô đang gặp chuyện, nên đều đã nhanh chóng dịch chuyển đến đây.

Tất cả đều bàng hoàng khi thấy Lam Thiên đang đau đớn vật vã trong vòng tay Thanh Diệu. Máu của y tuôn ra làm ướt đẫm trang phục nàng.

- Thằng bé sao vậy, sao lại ra thế này? - Như Ý thảng thốt

- Chuyện gì đã xảy ra hả Thanh Diệu? - Hồng Phong hỏi

- Để nói sau đi. Thằng bé mất máu nhiều lắm, em đã cố cầm nhưng không được - Thanh Diệu nức nở - Bây giờ em sẽ cố giải Tru Tiên Chú, anh có thể dùng Thánh Quang Thuật giải độc của Đồ Thần Thánh Thủy không Hồng Dương?

Thánh Quang Thuật có thể thanh tẩy mọi loại nguyền rủa và độc tố trên thế gian, vốn là tuyệt kỹ dựa trên nền tảng năng lượng Thuần Dương của Thất Giáo Chủ Ngọc Chương. Hồng Dương mang trong mình sức mạnh Hỗn Mang, có thể sao chép, sử dụng bất kỳ năng lực nào mà y từng tiếp xúc qua. Vậy nên không hề khó khăn để y có thể thi triển loại pháp thuật này. Y bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thanh Diệu rồi lên tiếng:

- Bắt đầu đi.

- Dạ! - Thanh Diệu đáp.

Đoạn, nàng xòe năm ngón tay giữ lên mặt Lam Thiên, còn Hồng Dương thì để tay lên vết thương trên ngực y, rồi cả hai cùng lầm bầm niệm chú. Một vầng hào quang sáng rỡ cùng những làn khói trắng tỏa ra nghi ngút chung quanh họ. Như Ý, Hồng Phong và Kim Bảo đứng cạnh chăm chú quan sát, hồi hộp chờ đợi.

Độc của Đồ Thần Thánh Thủy vốn không quá khủng khiếp đối với y vì y đã từng trúng phải nó trong một thời gian dài mà không nguy hại gì tới tính mạng. Cũng như Thanh Diệu từng nói, trong trái tim của mỗi giáo chủ đều có một mảnh Bích Quang Ngọc, là phần sức mạnh trích tách từ quyền năng của Nữ Đọa Thần. Chính nhờ mảnh Bích Quang Ngọc hộ thể mà suốt thời gian đó, Lam Thiên chỉ tạm mất pháp thuật chứ không bị vong mạng. Thế nhưng Tru Tiên Chú mà Thanh Diệu yểm thêm vào con dao đã làm tăng nỗi thống khổ và khuếch đại độc tính của Đồ Thần Thánh Thủy lên gấp vạn lần. Vốn mục đích muốn phá hủy kháng thể của Lâm Phương Thanh hoặc Tú Huê Tiên Tử đối với độc dược, nhằm dễ bề tiêu diệt nếu họ xuất hiện và bày mưu ma chước quỷ gì đó để gây tai họa. Nào ngờ nạn nhân của nó cuối cùng lại là Lam Thiên. Nhát đâm này quả là cơn ác mộng đau đớn nhất mà bất kỳ vị thần nào cũng chẳng hề muốn trải qua.

Sau một lúc lâu, Lam Thiên ngừng hộc máu, hơi thở từ từ ổn định, thân thể cũng dịu đi dần cơn đau. Thanh Diệu đã thành công giải được tác dụng của Tru Tiên Chú trong cơ thể y. Bên phía Hồng Dương, tuy tập trung thanh tẩy Đồ Thần Thánh Thủy đến nỗi mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì khả quan.

Hồng Phong đứng cạnh quan sát nãy giờ cũng bắt đầu cảm thấy nóng lòng, bèn khẽ cất tiếng hỏi:

- Ổn hết cả chứ Hồng Dương? Em tiếp thêm năng lượng giúp anh nhé?

- Dang ra - Hồng Dương xẵng giọng

Hồng Phong nghe vậy có chút ngỡ ngàng sợ sệt, đành lui lại không nói gì nữa, mắt vẫn tiếp tục chăm chú dõi theo mọi hành động của anh mình. Không lâu sau, Hồng Dương hé miệng thở ra một hơi dài, gương mặt thoáng hiện nét tái xanh rồi trở lại hồng hào trong tích tắc. Y quay sang ném một cái lườm sắc lạnh cho Hồng Phong, ánh mắt mang đầy vẻ cảnh cáo khi nhận thấy cậu em đang nhìn mình chằm chằm. Hồng Phong dường như cũng định nói gì đó nhưng lại va phải thái độ ngập tràn sát khí từ người anh nên đành giữ im lặng.

- Ổn rồi - Thanh Diệu cất tiếng nói với tâm trạng nhẹ nhõm vô cùng.

Nàng và Hồng Dương thu tay về. Vết đâm trên ngực Lam Thiên không còn nguy hiểm nữa. Mọi lời nguyền và độc tố trong khắp thân thể y đã hoàn toàn được thanh tẩy. Sức mạnh dần hồi phục giúp lượng máu bị mất đi cũng nhanh chóng tự tái tạo. Một pha thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

- Về thôi - Hồng Dương cất tiếng ra lệnh

Hồng Phong đỡ Thanh Diệu đứng dậy, nàng ta gần như rã rời sau khi sử dụng hàng loạt các loại pháp thuật ngốn quá nhiều sức lực.

- Còn thằng nhóc Hạ Du này tính sao? - Kim Bảo hỏi.

- Em đã nguyền chú mê man lên hắn, không có ai giải, hắn sẽ không tỉnh lại được đâu - Thanh Diệu yếu ớt nói.

- Đưa hắn về phủ - Hồng Dương lại ra lệnh

Nói đoạn, mấy người bọn họ dìu đỡ nhau, cùng tung đôi cánh rộng hóa thành những con chim Phượng Hoàng trắng muốt, mang theo Hạ Du và Lam Thiên cứ thế nhắm hướng Tây Bắc, nơi có dãy núi Thiên Trượng hùng vĩ mà bay thẳng.



Sau một đêm dài đằng đẵng, vầng dương cũng dần xuất hiện ở phương Đông. Dù vậy, ánh nắng chan hòa không tài nào chiếu rọi trên mặt đất khi những áng mây mù xám xịt vẫn còn phủ giăng dày đặc trên vòm trời. Một buổi bình minh đượm buồn và ảm đạm. Thần Phượng Đệ Thập Điện của Lam Thiên nằm ở rìa phía tây của Hộ Thiên Phủ nên càng tối tăm và u ám hơn. Trong căn phòng ngủ của y, Như Ý vẫn đang ngồi trầm mặc bên mép giường. Cả đêm qua nàng chưa chợp mắt cái nào. Dẫu biết độc tố và nguyền rủa trong cơ thể Lam Thiên đã được thanh tẩy hoàn toàn, nhưng một khi y vẫn chưa tỉnh lại thì nàng vẫn chưa thôi hết lo lắng. Nếu Thanh Diệu không cạn kiệt sức lực, có lẽ cũng sẽ ngồi lì ở đây mà thức trắng đêm cùng nàng ta.

Chợt, một tiếng rên nhỏ khô khốc phát ra từ trong cổ họng Lam Thiên, y cựa mình rồi từ từ mở mắt dậy, cất lời bằng một giọng nói khàn đặc:

- Đây là đâu?

Như Ý thấy y tỉnh dậy liền thở phào nhẹ nhõm, nàng đáp:

- Chúng ta về nhà rồi. Em thấy trong người thế nào?

Lam Thiên gượng ngồi dậy, mọi thứ trong trí óc vẫn còn khá mơ hồ tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng dai dẳng. Y sờ tay lên ngực, vết sẹo dao đâm vẫn còn đó. Vậy không phải là mơ. Cảnh tượng cuối cùng mà y nhớ được rõ ràng nhất là giây phút Hạ Du tự kề con dao vàng lên cổ. Nghĩ đến đây, tim Lam Thiên giật thót lên một cái, y quay sang hỏi Như Ý:

- Hạ Du đâu? Cậu ta ra sao rồi?

- Anh Hồng Dương đã ra lệnh đưa cậu ta về Hộ Thiên Phủ, hiện đang được Doanh Vệ Thần canh giữ - Như Ý đáp.

Nàng nhìn sắc mặc Lam Thiên, dường như cũng hiểu phần nào tâm ý của y, liền cất lời nói tiếp:

- Em yên tâm, Thanh Diệu đã đến kịp lúc, cậu ta không sao, chỉ đang ngủ say vì lời nguyền mê man thôi.

- Anh Hồng Dương định làm gì với Hạ Du? - Lam Thiên hỏi.

- Hiện vẫn chưa có mệnh lệnh nào. Nhưng theo chị thấy, làm gì thì cũng không ngoài chuyện lấy viên Đọa Thần Thạch ra khỏi cơ thể cậu ta. - Như Ý đáp.

- Không được - Lam Thiên khẩn khoản nói - Làm vậy cậu ta sẽ chết.

- Chị biết - Như Ý đáp - Nhưng việc Hạ Du còn sống như hiện nay là trái nghịch với Thiên Quy. Cậu ta phải chết. Chính sổ sinh tử đã định đoạt chứ không phải anh do Hồng Dương hay bất kỳ ai muốn như vậy. Chị hiểu cậu ta rất quan trọng với em, nhưng em cũng đừng quên chúng ta đang làm việc công, không thể nhập nhằng tình cảm.

- Việc công hả? - Lam Thiên gượng cười cay đắng - Em chưa từng muốn mình sinh ra là một Giáo Chủ chị ạ. Những việc công này em cũng chưa từng thực tâm muốn làm.

- Em đang nói gì vậy Lam Thiên? - Như Ý ngỡ ngàng trước lời lẽ vừa rồi của y.

Y lại nói tiếp:

- Từ lúc mới sinh, mười anh chị em ta đã được đưa về Hộ Thiên Phủ này. Tuổi thơ của chúng ta là những ngày luyện tập pháp thuật, võ nghệ, rồi nguyền rủa, độc dược, rồi diệt trừ yêu ma quỷ quái. Đã bao giờ có ai hỏi liệu chúng ta có thực sự muốn cuộc sống như hiện tại không?

- Lam Thiên à, vạn vật trên đời đều có số phận của nó. Chúng ta cũng vậy. Chúng ta sinh ra cho công việc này, đó là số phận của chúng ta. - Như Ý nghiêm giọng đáp.

- Chị nói đúng, cái gì cũng có số phận riêng của nó. Nhưng số phận chung quy chỉ là cái kết, còn bắt đầu ra sao, chúng ta phải có quyền quyết định chứ. Cả đời em đã phải phục tùng hết sứ mạng này đến mệnh lệnh khác. Đôi bàn tay em mấy trăm năm nay có thể làm gì khác ngoài giết chóc đâu? - Lam Thiên vẫn tiếp tục nói - Hạ Du là người đầu tiên hỏi em rằng liệu em có mơ ước gì cho riêng bản thân mình. Và thật sự ngay lúc đó em cảm thấy sao, chị biết không? Là mệt mỏi. Em quá mệt mỏi với danh xưng Giáo Chủ. Và em cũng không hiểu suốt ba trăm năm qua Lam Thiên này rốt cuộc là cái thứ gì?

- Vậy nếu cho em chọn, em sẽ chọn thế nào? - Như Ý buồn rầu hỏi

- Em chọn là một người sống bình thường như bao người, có thể tự do bảo vệ những điều mình muốn bảo vệ - Lam Thiên nói - Mấy trăm năm qua chúng ta gồng mình vì cái thứ gọi là thiên quy. Nhưng rồi thế nào? Những thế lực chống phá cũng đâu có ngừng sinh sôi? Chúng ta chiến đấu vì nghĩa vụ, vì những thứ chúng ta thậm chí còn không thể chỉ mặt đặt tên. Rồi thêm trăm năm, ngàn năm hay vạn năm nữa sẽ ra sao? Chị xem chúng ta khác gì đám binh lính ngoài kia chứ? Có trí tuệ nhưng không có linh hồn, không được có cảm xúc, không được quyền làm trái lệnh. Vậy rốt cuộc chúng ta là thứ gì hả chị?

Như Ý nghe Lam Thiên nói nãy giờ, bản thân cũng có chút ngập ngừng không biết phải đối đáp làm sao. Nàng chưa từng trải qua những ngày tháng mà Lam Thiên đã từng, nhưng nhìn vào ánh mắt kia, nàng cũng phần nào cảm nhận được nỗi phẫn uất day dứt trong lòng y. Như Ý bước đến, đặt đầu Lam Thiên tựa vào vai mình mà ôm lấy, rồi nói:

- Chúng ta không phải là những con quỷ bất tử không có tình cảm. Số phận không cho chúng ta lựa chọn, nhưng chúng ta vẫn còn có nhau. Dù sau này ra sao em vẫn là đứa em út mà các anh chị thương yêu nhất, Lam Thiên à.

- Chị Như Ý à, em đã gặp lại thằng Thìn, chính tay em đã giết chết nó, chính tay em… - Lam Thiên chợt nhắc đến người học trò, trong lòng vô cùng sầu não.

- Chị đã nghe Thanh Diệu kể rồi. Em buộc phải xuống tay trong tình thế đó, không thể làm khác được. Số phận đâu phải lúc nào cũng cho phép em lựa chọn, phải không? - Như Ý buồn bã nói - Vậy nên chuyện của Hạ Du, chúng ta chỉ có thể thuận theo lẽ thường mà làm. Đó là định mệnh của cậu ta, dù muốn dù không cũng chẳng thể nào thay đổi.

- Vâng - Lam Thiên đáp, rồi y cầm lấy bàn tay nàng ta, nói tiếp - Cám ơn chị đã ở đây với em.

- Em nên cám ơn anh Hồng Dương và Thanh Diệu thì hơn - Như Ý đáp - Họ đã thanh tẩy nguyền rủa và độc tố trong cơ thể em đến kiệt sức luôn rồi. Chị cùng lắm chỉ không ngủ một đêm, đâu có thấm thía gì.

- Anh chị ấy ổn cả chứ, em muốn gặp họ - Lam Thiên nhổm dậy, giọng điệu khẩn trương.

- Em cứ nghỉ ngơi thêm đi - Như Ý xoa đầu Lam Thiên nói - Hai người họ đều ổn, đã có anh Hồng Phong và Kim Bảo chăm sóc, em không phải lo. Uống miếng nước rồi nghỉ ngơi thêm đi.

Nói đoạn, Như Ý đứng dậy rót một chén nước đưa cho Lam Thiên uống, rồi nhẹ nhàng đặt y nằm xuống giường. Nàng kéo lại tấm chăn rồi khẽ hôn lên trán y. Lam Thiên lại cầm lấy bàn tay nàng ta. Làm ra vẻ phụng phịu, nói:

- Chị với chị Thanh Diệu y hệt nhau, cứ làm như em là đứa con nít vậy. Chúng ta đều đã hơn ba trăm tuổi rồi đấy.

- Thì đã sao, em lúc nào cũng là em út của các chị, bao nhiêu tuổi thì cũng vậy thôi - Như Ý cười nói

- Dạ - Lam Thiên cũng gượng gạo mỉm cười đáp lời

- Thôi chợp mắt thêm đi - Như Ý nói - Chị tranh thủ tuần tra quanh chân núi. Em cứ nghĩ xem muốn ăn gì rồi nói chị, chị sẽ làm cho em nhé.

Lam Thiên đôi mắt to tròn long lanh, gật gật cái đầu, thả bàn tay nàng ra:

- Dạ! Chị đi đi.

Như Ý bật cười vì vẻ mặt vô cùng đáng yêu của tên em út lém lỉnh. Nàng đến bên bàn, châm thêm ít dầu đàn hương vào trong đèn rồi cất bước rời khỏi.

Khi không gian xung quanh đã hoàn toàn tĩnh lặng, Lam Thiên ngồi bật dậy, tung đôi cánh Phượng Hoàng, nhổ lấy một cọng lông vũ, tạo hình nhân thế thân nằm đắp chăn trên giường giống như lần trước. Đoạn, y đứng dậy mở tủ lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong chứa một chiếc nhẫn màu đen, chính là Hắc Sắc Ngọc Giới, vật dùng để thay quyền Giáo Chủ chỉ huy binh lính của Doanh Thám Tử. Lam Thiên đeo nó vào ngón giữa tay trái, rồi lại đeo tiếp vào ngón cái tay phải thêm một chiếc nhẫn khác có màu vàng mà y vẫn đang cầm chặt từ nãy giờ. Xong xuôi, y giắt thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn vào hông rồi rảo bước nhẹ nhàng rời khỏi Thần Phượng Đệ Thập Điện.

Lam Thiên rón rén len theo những dọc hành lang, đi đến một dãy cung điện khác có kiến trúc khá tương đồng với cung điện của y, nhưng lại trông vô cùng hoang vắng tiêu điều và thiếu sức sống. Khắp nơi chỉ toàn những lính lác vô hồn, mặc khiên giáp bạc, đeo dải băng vàng trên đầu, lượn lờ tới lui tuần gác. Chúng vừa định lên tiếng hô hào "Thập Giáo Chủ đến" thì y liền giơ bàn tay phải có đeo chiếc nhẫn màu vàng lên và phán:

- Im lặng.

Ngay lập tức, tất cả đều nín thin thít và tiếp tục đều bước rời đi. Lam Thiên lại tiến sâu vào một tòa thạch thất bên trong hậu điện. Rất nhiều binh lính đeo băng vàng đang mang vũ trang chỉnh tề, canh giữ một nam thanh niên bất tỉnh nằm trên chiếc giường đá phủ nhung, chính là Hạ Du.

Vốn Hạ Du đang trúng phải lời nguyền mê man của Thanh Diệu, không thể tự mình thức tỉnh, nên dù có mở toang cửa phủ thì cậu ta cũng chẳng tài nào thoát ra được. Những tốp binh hùng hậu kia không nhằm mục đích gì khác, chính là để ngăn chặn và báo động trong trường hợp Lam Thiên có ý đến cướp người.

Tuy nhiên, với chiếc nhẫn màu vàng đeo trên tay, Lam Thiên hoàn toàn làm chủ được tình thế. Vì nó chính là vật thay quyền Giáo Chủ chỉ huy Doanh Vệ Thần - Hoàng Sắc Ngọc Giới, là thứ đang được giao cho Như Ý tạm thời sử dụng. Như Ý luôn đeo nó cùng với Tử Sắc Ngọc Giới của Doanh Thống Soái. Tuy nhiên, nhân lúc trò chuyện ban nãy, Lam Thiên đã lén đánh tráo chiếc nhẫn từ tay nàng với thủ thuật cực kỳ nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, trong một hoàn cảnh vô cùng tự nhiên và khó lường, khiến Như Ý dường như không hề nhận ra tâm cơ xảo quyệt của y.

Nơi Lam Thiên đang có mặt hiện tại chính là Doanh Vệ Thần. Y nghe Như Ý nói Hạ Du bị canh giữ ở đây nên đã nghĩ cách đến đưa cậu ra ngoài. Nhờ vào Hoàng Sắc Ngọc Giới, mọi thứ được tiến hành vô cùng gọn lẹ và yên ắng. Lam Thiên đến bên chiếc giường nhìn Hạ Du, tay khẽ đặt lên gò má cậu, nhìn ngắm gương mặt đã có phần hốc hác kia. Vết thương bên ngực trái y tuy đã lành nhưng không hiểu sao trái tim lúc này vẫn cứ cảm thấy nhói đau. Lam Thiên tự nhủ rằng chuyện đến nông nỗi vừa rồi chẳng qua chỉ vì hiểu lầm. Y tưởng tượng viễn cảnh khi sợi dây chuyền ký ức của Minh Thế được trao cho Quỳnh Anh, mọi ẩn tình được làm sáng tỏ, y và Hạ Du sẽ có thể hóa giải khúc mắc mà trở lại vui vẻ bên nhau như lúc ở làng Mã Điền. Đến giờ phút hiện tại, Lam Thiên đã không còn tha thiết gì hơn, y cam tâm từ bỏ hết mọi thứ, chỉ cần đổi lấy cuộc sống giản đơn như vậy là quá đủ.

Ngưng lại dòng suy nghĩ, Lam Thiên vác Hạ Du cõng trên lưng, mở ra cổng Tam Môn. Y hít thở thật sâu, xác định hành động sắp tới chính là một bước ngoặc vô cùng lớn. Rồi đây y sẽ phải đối đầu với chính những người đã gắn bó với mình suốt mấy trăm năm qua. Số phận đúng là chẳng thể toàn vẹn như ý người ta mong muốn. Tuy nhiên lần này, Lam Thiên đã có quyền lựa chọn. Không chần chừ thêm nữa, y hóa thành Phượng Hoàng rồi tung cánh, mang Hạ Du bay khỏi Hộ Thiên Phủ.