Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 18: Một Đời U Mê - Phần 1: Đọa Thần Thạch




Bầu trời mây mù âm u bất chợt phát ra một tiếng nổ vang rền. Từ rất cao trên không trung, những tia sét mở ra một vòng xoáy rộng lớn như một cánh cổng. Hai con chim Phượng Hoàng màu bạch kim xuất hiện giữa vầng hào quang chói lọi, chao lượn oai phong trong tiếng hô hào của đoàn cảnh vệ bên dưới các đài gác: "Cung nghinh Cửu Giáo Chủ hồi phủ, cung nghinh Thập Giáo Chủ hồi phủ".

Lam Thiên và Thanh Diệu trút bỏ hình dáng Phượng Hoàng, biến trở lại dạng người khi cả hai cùng tiếp đất nơi đại sảnh. Như Ý và Hồng Phong nghe tiếng hô hào cũng đã lập tức chạy đến.

- Em về rồi Lam Thiên - Như Ý ôm chầm lấy y, rồi lại nắn tay nắn vai, săm soi y từ trên xuống dưới - Sao mới hơn chục ngày mà em lại tiều tụy như vậy, em có làm sao không?

Lam Thiên đôi mắt vẫn vô hồn, chỉ khẽ lắc đầu. Như Ý lại hỏi:

- Mấy ngày qua em ở đâu? Tín hiệu từ em bỗng dưng biến mất làm chị cứ tưởng em cũng như bốn người kia…

Những ngày qua, các Giáo Chủ Hộ Thiên Thần Giáo đều nháo nhào lo lắng, đứng ngồi không yên. Trong quãng thời gian Lam Thiên bị nhốt ở Hỗn Nguyên Đại Lao, toàn bộ dấu ấn tâm linh của y tựa như tan biến cả vào hư vô, không để lại chút gì, giống hệt như cách mà Hoàng Trầm, Thế Kỳ, Ngọc Chương và Chiêu Minh mất tích hai mươi năm trước vậy.

- Em ổn mà - Lam Thiên nói - Em muốn nghỉ ngơi…

- Em đói chưa? Chị chuẩn bị cho em vài món nhé - Như Ý hỏi

- Không cần đâu - Lam Thiên đáp lạnh tanh

Nói đoạn, y rảo bước đi thẳng một mạch vào trong. Cả Như Ý và Hồng Phong đều ngỡ ngàng trước thái độ lạ lùng ấy. Hồng Phong níu tay áo Thanh Diệu hỏi:

- Thằng bé làm sao vậy? Sao nó cứ thất tha thất thểu như hồn ma thế?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với thằng bé vậy Thanh Diệu, chị thấy nó không ổn chút nào - Như Ý sốt ruột gặn hỏi.

Thanh Diệu trong lòng sầu não vô cùng. Thực sự, nàng cũng không có tâm trạng để nói bất cứ điều gì. Nhưng trông Như Ý và Hồng Phong đều đang rất lo lắng, nàng đành mang mọi thứ đã nhìn thấy khi tâm giao với Lam Thiên, tuần tự thuật lại.



Lam Thiên lững thững bước đi, không biết từ bao giờ đã về đến Thần Phượng Đệ Thập Điện.

- Tất cả ra ngoài, bổn cung muốn ở một mình - Y ra lệnh cho đám hạ nhân.

Họ nhìn thấy sắc mặt Giáo Chủ nhuốm đầy vẻ u ám cũng tự hiểu đây không phải là lúc để hỏi nhiều lời, bèn đồng thanh cất tiếng "dạ" rồi nối bước nhau đi ra ngoài.

Nói đoạn, Lam Thiên tiến vào trong hậu hoa viên, nơi có một hồ nước nóng, được trang trí bởi những bức tượng chim phượng hoàng vĩ đại bằng đá thạch anh, vô cùng lộng lẫy và cao quý. Y trút bỏ bộ trang phục cáu bẩn ố đầy vết máu rồi trầm mình xuống. Các cơ bắp trên thân thể dần được buông lỏng sau một khoảng thời gian phải gồng lên để chống lại những thống khổ không ngừng dày vò trái tim y, suốt quãng đường từ rừng Tử Mộc về tới Hộ Thiên Phủ.

Qua chiếc bóng phản chiếu dưới làn nước kia, Lam Thiên nhận thấy bản thân y đã tàn tạ đến không tưởng. Hằn trên cổ là một vết sẹo thịt nhăn nhúm, khắp hai cánh tay vẫn còn rất rõ vết tích từ những dấu răng, những nhát cắt chằng chịt. Làn da trắng nõn mịn màng vốn có của y, sau ngần ấy biến cố, đã in đầy những mảng rám nắng, những lồi lõm thô kệch xấu xí. Thời gian trúng phải chất độc Đồ Thần Thánh Thủy đã làm cho các vết thương kia, tuy lành nhưng không thể lặn.

Lam Thiên nhắm mắt hít thở thật sâu, cố điều khiển mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Chợt, y nhớ lại vật mà Minh Thế lão nhân gửi gắm trước khi chết, liền lập tức với tay lên thành hồ, mò vào túi áo để lấy nó ra. Đó là một sợi dây chuyền được bện bằng vỏ cây, có mùi thơm vô cùng tươi mát, đính kèm theo là một viên bảo thạch đen tuyền, hình thù kì lạ như thể chưa hề được mài giũa qua lần nào.

- Thứ này dùng sao đây? - Lam Thiên nghĩ.

Y thử đeo sợi dây vào cổ, đôi mắt ngay lập tức trở nên trắng dã và tỏa ra ánh thần quang sáng chóa. Những dòng ký ức của Minh Thế lão nhân, từng đợt, từng đợt, cứ thế chảy thành một dòng vào trong tâm trí y.
Cảnh vật quá khứ vài hôm trước dần được hé mở, lão nhân Minh Thế đang cưỡi con nai ngũ sắc của mình, là là đáp xuống khu rừng Tử Mộc, ngay đúng cái nơi đêm đó Lam Thiên và Hạ Du từng ngồi với nhau. Dựa vào linh tính từ thanh ngọc tiêu Trấn Nhạc Đoạn Hồn, ông đã tìm đến được chính xác vị trí mà Lam Thiên có mặt lần cuối cùng. Tại đây, con nai ngũ sắc lại tiếp tục nhận ra được hơi thở của cặp nai Cơm và Bí ở gần đó; hiển nhiên, vì chúng là cha mẹ của nó mà.

Minh Thế lão nhân theo những dấu đó, tìm đến được trước một cửa hang động. Ngay bên ngoài chính là Cơm và Bí bị xích cổ dưới một thân cây to, đang cố vùng vẫy để thoát ra. Ông liền rút kiếm vung hai nhát. Thanh kiếm quý của ông sắc bén vô ngần, chém sắt như chém bùn, chỉ nghe những tiếng "tách, tách" rất khẽ, sợi xích dày cui đã nhanh chóng đứt đoạn.

- Cả ba mau đi tuần xung quanh xem có gì thất thường không, đi đi. - Minh Thế lão nhân ra lệnh cho gia đình nai.

Chúng gật gật cái đầu, rồi lập tức sải những bước đà, phóng mình bay vút lên không trung.

Ông còn đang dõi theo bóng của ba con vật thì đã cảm nhận được yêu khí xuất hiện từ phía sau lưng.

- Chúng ta có khách này các em ơi - Một giọng nói ngoa ngoắt cất lên.

Đó là ba ả đàn bà với nước da xanh xao, dáng vẻ lẳng lơ, trang phục hở hang quái đản; một ả mặc xiêm y màu huyết dụ, một ả mặc xiêm y màu trắng, còn một ả mặc xiêm y màu đen. Các mụ đưa mắt nhìn lão nhân Minh Thế săm soi, nở nụ cười hiểm ác, giọng khinh khỉnh nói:

- Nè tên già, ngươi nghĩ mình đang đi đâu hả.

- Tìm đồ đệ ta, Hạ Du và Quỳnh Anh.

Nghe Minh Thế lão nhân đáp vậy, các ả liền bật cười chế nhạo:

- Thì ra là lão thầy già. Thôi, sống sắp hết đời rồi, về an hưởng những ngày cuối cùng đi. Ở đây chõ mũi vào chuyện của bọn ta, lỡ mà có gì, lại trách đời sao bạc.

- Nói vậy, bọn nhỏ đúng là đang ở chỗ các ngươi.

Minh Thế lão nhân nét mặt chợt đanh lại. Chớp mắt một cái đã rút kiếm lao về phía các ả. Cả ba giật mình kinh hãi, vội vã lôi vũ khí ra phòng ngự. Mụ áo trắng cầm một cây huyền trượng trang trí họa tiết cánh bướm, mụ áo đen cầm một thanh đao cong vút như trăng khuyết, còn mụ áo huyết dụ cầm ba chiếc vòng đá, chính là Sinh Yêu Luân.

Ông chém hạ một nhát, kình lực mạnh đến nỗi các mụ dù đã dồn hết sức chống đỡ vẫn bị dội văng mỗi người một hướng.

Mụ áo trắng lấy lại bình tĩnh, giương cây huyền trượng múa thành vòng tròn, bắn ra hàng trăm cánh bướm sắc bén xối xả về phía Minh Thế lão nhân. Ông trước sau không hề biến sắc, tay vung kiếm tạo nên một kết giới ôm phủ lấy thân thể. Đồng thời, tầng tầng lớp lớp những bức tường lửa xé toạc mặt đất mọc lên sừng sững, che chắn quanh ông như trường thành vững chãi không gì xuyên thủng được. Hai mụ còn lại cũng triệu hồi cả đoàn quân hoa yêu và quái vật hung hãn, xông vào tấn công một cách điên cuồng, hòng lấy đông thắng ít, nhưng hoàn toàn vô dụng trước hàng phòng ngự kiên cố kia.

Bất chợt, những bức tường lửa rung chuyển, cuộn thành từng cơn sóng dung nham nóng chảy đỏ rực, lần lượt nuốt chửng hết mọi thứ quái quỷ mà ba ả ác nữ tạo ra, cùng lúc tóm gọn luôn cả các mụ.

Lớp dung nham nguội lại, khô cứng như một ngọn núi, chôn chặt thân thể cả ba từ phần ngực trở xuống, khiến họ không thể cựa quậy nhúc nhích gì được nữa. May là trang phục các mụ đang mặc được làm bằng loại lụa quý hiếm có khả năng kháng nhiệt đặc biệt. Bằng không vừa rồi chắc hẳn các mụ đã bị đốt tan thành bùn.

Minh Thế lão nhân phủi bụi trên tay áo, chậm rãi bước tới chỉa kiếm vào giữa trán một trong ba ác nữ, hỏi:

- Các ngươi thực sự là ai?

Thanh kiếm của ông phát sáng, khiến đôi mắt của mụ đàn bà kia cũn phát sáng theo, nhưng thần sắc lại trở nên thất thểu vô hồn như kẻ ngớ ngẩn. Lời nguyền "Khai Khẩu" đang được lão nhân thi triển, khiến đối tượng bị tra khảo buộc phải nói ra hết mọi suy nghĩ từ sâu trong tâm khảm một cách vô thức.

Ả thơ thẩn đáp:

- Bọn ta là những tôi tớ trung thành của Nữ Thánh Quân Lâm Phương Thanh, mấy trăm năm trước từng bị Thần Đồng Cổ xử tử. Nhưng có kẻ đã giúp bọn ta hồi sinh từ nắm tro tàn. Và rồi đây, Nữ Thánh Quân cũng sẽ tái xuất giữa ánh hào quang đầy oai phong, bọn ta nhất định sẽ trở thành Tứ Phủ Thánh Mẫu mới cai trị cả thế gian này.

- Đây là đâu? - Minh Thế lão nhân hỏi

- Nơi đặt cánh cổng đi vào Hỗn Nguyên Đại Lao - Ả đáp

- Hạ Du và Quỳnh Anh đâu? - Ông lại hỏi

- Con nhỏ thì nằm trong hang, còn thằng oắt con đã rơi vào Hỗn Nguyên Đại Lao rồi. - Ả nói

- Làm sao mà các người mở được Hỗn Nguyên Đại Lao - Ông tiếp tục hỏi.

- Dùng chiếc nhẫn chứa máu của Thần Đồng Cổ, niệm chú bằng cổ ngữ khắc trên đó là mở ra được. - Ả trả lời.

Minh Thế lão nhân nghe đến đây, lòng không khỏi bàng hoàng. Chiếc nhẫn đó, sau biến cố hai mươi năm trước, đã được ông thu hồi và cất giấu ở đền Phong Thiền. Vốn là một cổ vật vô cùng nguy hiểm, việc canh giữ và bảo quản nó hoàn toàn tối mật. Chỉ có những người trong cuộc lúc đó được biết, bao gồm bản thân ông và các đệ tử thân cậy của ông. Nhưng bốn trong số năm người họ đã chết, vậy chỉ còn…

- Không thể như vậy - Minh Thế lão nhân tự nhủ, lòng dường như không muốn chấp sự việc đang được vẽ ra trong tâm trí mình.

Nhưng chợt, một tiếng "keng" chói tai vang lên, có gì đó va đập khiến phần thắt lưng của ông thoáng chút tê dại. Ông giật mình quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên ngã ngửa sõng soài trên mặt đất, rên rỉ đau đớn bởi cánh tay bị rạn xương sưng vù, cạnh bên là một con dao đã gãy làm hai khúc.

- Thật sự là con sao Thanh Tú - Minh Thế lão nhân hỏi bằng một giọng nói đầy bi ai tuyệt vọng.

Người kia đích thị là Thanh Tú đạo nhân, đệ tử thứ ba của ông. Nguyên lúc nãy, ông đang bận dồn trí lực để tra khảo mụ ác nữ nên hoàn toàn không hay biết gã xuất hiện từ khi nào. Thừa cơ ông không để ý, gã đã dùng dao định ám toán thầy của mình. Tuy nhiên, Trấn Nhạc Đoạn Hồn mà Minh Thế lão nhân đang giữ trong người là một thánh vật có linh tính vô cùng mạnh mẽ. Nó đã tự động chặn đỡ và phản kích lại nhát đâm đó, khiến tay Thanh Tú bị tổn thương nặng và toàn thân gã ta cũng bị hất văng ra xa.

- Thầy đừng qua đây, đừng qua đây - Thanh Tú điên loạn nhặt con dao đã gãy một nửa, chém quơ quào vào không trung.

- Tại sao Thanh Tú? Sao con lại là kẻ đứng sau những chuyện này? Con đã làm gì vậy? - Minh Thế lão nhân đau khổ hỏi.

- Đều chẳng phải tại thầy hay sao? - Thanh Tú gào lên - Nếu năm đó thầy cứu sống được Long Cơ, thì hôm nay tôi có cần làm những việc này không?

- Chẳng lẽ con định dùng sức mạnh Đọa Thần để hồi sinh Long Cơ sao? Con điên rồi - Minh Thế lão nhân thảng thốt.

Long Cơ mà họ đang nhắc đến chính là nữ đệ tử của Minh Thế lão nhân, cũng là mẹ của Hạ Du. Cô cùng chồng mình là Trị An, và các anh em là Xích Lâm, Thanh Nhân đều đã chết sau biến cố hai mươi năm trước.

Thanh Tú đáp lời trong tiếng cười man dại:

- Phải, tôi điên rồi. Thầy có nhớ lúc thầy mang Long Cơ về, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ thường xuyên bị nhiễm phong hàn. Là ai thức trắng đêm canh từng cơn sốt cho cô ấy? Là ai một tay chăm sóc cô ấy từng miếng ăn giấc ngủ? Là ai tìm đủ mọi cách trị cho cô ấy dứt bệnh? Là tôi, chính là tôi. Vậy mà thầy đã làm gì? Thầy ra sức tác hợp hôn nhân giữa cô ấy và Trị An, thầy có nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Bao nhiêu năm tháng tôi dốc lòng kề cận cô ấy thầy có nhìn đến không. Tên Trị An hắn hơn tôi điểm nào?

- Thanh Tú à …

- Tôi chưa nói hết - Thanh Tú thét lên thảm thiết - Hai mươi năm trước thầy thà giữ lại thằng nghiệt chủng Hạ Du chứ quyết không cứu mạng Long Cơ. Tại sao vậy? Trị An chết rồi, nếu cô ấy tiếp tục sống, tôi sẵn sàng cưu mang phần đời còn lại của cô ấy. Chúng tôi sẽ là vợ chồng, lúc đó sinh thêm bao nhiêu con nữa không được. Vì sao nhất định phải giữ Hạ Du? Vì sao lại để cô ấy phải chết?

- Thanh Tú, ta hiểu tâm tư của con. Nhưng…

- Thầy thì hiểu cái quái gì - Thanh Tú cắt ngang lời Minh Thế lão nhân - Tôi phải cứu sống Long Cơ, tôi phải làm việc mà hai mươi năm trước thầy đã không làm.

- Long Cơ là đệ tử của ta, lẽ nào cứu được nó mà ta không cứu. Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như con nghĩ đâu... - Minh Thế lão nhân cay đắng nói.

- Thầy đừng trưng ra vẻ mặt đó, thầy không thấy thẹn sao? - Ánh mắt Thanh Tú long lên sòng sọc, gã nói tiếp - Đọa Thần Thạch trong tay thầy bấy lâu nay. Tú Huê Tiên Tử cũng đang ở cạnh thầy bấy lâu nay. À mà quên, nên gọi là Quỳnh Anh mới phải chứ nhỉ, không thì làm sau thầy che giấu ả ta được ngần ấy năm. Nói chung là, thầy vốn có đủ khả năng cứu Long Cơ sống lại suốt thời gian qua mà thầy có chịu làm không? Giờ thầy còn muốn phá đám tôi sao?

- Hạ Du phải sống, đó là vì đại cuộc. Sự sống của nó liên quan tới tồn vong của cả thế gian này. Con đã biết Long Cơ hy sinh tính mạng cũng là vì điều đó. Tú Huê Tiên Tử phải chịu sống dưới thân phận Quỳnh Anh suốt hai mươi năm qua cũng là vì điều đó. Tại sao con lại không chịu hiểu vậy - Minh Thế lão nhân nói

- Tôi không rảnh quan tâm việc thế gian - Thanh Tú xẵng giọng - Tôi chỉ cần Long Cơ được sống, tôi muốn cô ấy phải sống lại, tôi muốn cô ấy ở bên tôi, thầy hiểu chứ.

Minh Thế lão nhân chỉ thở dài chứ không nói thêm lời nào nữa. Ông tiến đến gần Thanh Tú, ghim thanh kiếm xuống dất. Một loạt những dây leo mọc lên quấn chặt mồm miệng, tứ chi và thân thể của gã. Đoạn, ông mò tay vài áo gã, lấy ra một chiếc nhẫn bằng vàng có khắc nhiều chữ cổ, phía trên đính một hạt đá đỏ au. Chính là chiếc nhẫn chứa máu của Thần Đồng Cổ.

- Ta đi cứu bọn nhỏ trước. Hiện tại ta không biết phải nói gì với con nữa, Thanh Tú à - Minh Thế lão nhân thở dài buồn rầu.

Ông tuyệt vọng khi nhìn trong ánh mắt Thanh Tú đã chất chứa đầy dục vọng và oán thù. Điều đó khiến ông không còn nhận ra người đệ tử ân cần chu đáo từng nấu cho ông bữa ăn đầy tình cảm tối hôm trước nữa. Dẫu có thể sử dụng Thấu Tâm Thuật nhưng Minh Thế lão nhân chưa một lần nghĩ tới sẽ dùng nó để kiểm soát hay đọc suy nghĩ của bất kỳ đệ tử nào. Ông quá tin yêu họ, bốn người đã chết, Thanh Tú, thậm chí là cả Hạ Du, Quỳnh Anh hay Nhã Ca Công Chúa ở Kinh Thành… Vậy nên lúc này, trái tim ông như thể vụn vỡ khi chứng kiến những hành vi lầm lạc và độc ác đến bất ngờ của gã học trò phản trắc.

Minh Thế đạo nhân để mặc Thanh Tú và ba ả ác nữ bị khống chế ở đó mà sải bước tiến vào trong hang. Đập ngay vào mắt ông, trên chiếc bàn đá cũ kỹ chính là Quỳnh Anh đang nằm bất tỉnh, hai hàng mi nhắm nghiền. Ông ngồi xuống cạnh bên, bắt mạch rồi kiểm tra một lượt, thấy tình trạng của nàng không có gì đáng ngại thì trong lòng đã yên tâm được ít nhiều. Lúc sau, lão nhân đứng dậy, giơ chiếc nhẫn vàng cổ vật lên cao lẩm bẩm đọc thần chú. Lập tức không gian xung quanh tỏa ra một luồng hào quang chói lóa, một thứ ánh sáng rực rỡ tựa như tờ giấy trắng tinh tươm không vương bất kỳ vết nhàu bẩn nào, dù là nhỏ nhất...
Lam Thiên tháo chiếc vòng đá ra khỏi cổ. Cảnh vật trước mắt trở lại với hồ nước nóng cùng những bức tượng phượng hoàng uy mãnh, nơi y vẫn còn đang ngâm mình từ nãy đến giờ. Diễn biến xem được vừa rồi chính là ký ức của Minh Thế lão nhân trước khi ông bước vào Hỗn Nguyên Đại Lao để giải cứu y cùng Hạ Du.

Lam Thiên thầm nghĩ:

- "Thì ra ba ả ác nữ kia là thuộc hạ của Lâm Phương Thanh ngày trước. Ta đã ba lần phá hỏng kế hoạch của chúng, nên chúng cố tình xuất hiện, nói những lời gây hiểu lầm nhằm li gián, khiến ta và Hạ Du vì hận thù mà trở mặt với nhau. Nhưng xúi quẩy cho chúng, chắc chúng không thể ngờ Hạ Du lại có sức mạnh hủy diệt khủng khiếp như vậy. Kết cục chết tươi cả bọn chẳng kịp ngáp, đáng đời."

Lam Thiên khẽ nhếch mép hả dạ, rồi lại tiếp tục dòng suy tư:

- "Còn về Tú Huê Tiên Tử, thật lạ, cô ta đã hơn ba trăm tuổi rồi, làm sao có thể trở thành một Quỳnh Anh mới mười chín đôi mươi thế kia. Mà trông Quỳnh Anh có vẻ cũng không nhớ chút gì về thân phận đó của mình. Hay em ấy là do cô ta đầu thai chuyển kiếp? Không, hình như cũng không phải. Ai da khó hiểu quá, có lẽ mình nên xem thêm một tí nữa…"

Lam Thiên đang định đeo chiếc vòng đá vào cổ để tìm câu trả lời cho những thắc mắc thì chợt nhớ lại hôm đó, y đã nhìn thấy Hạ Du cùng ba con nai thần đưa cả Quỳnh Anh lẫn cái gã Thanh Tú gian xảo kia quay trở về đền Phong Thiền. Trong lòng y bắt đầu nôn nao lo lắng:

- Không xong rồi, Hạ Du vẫn chưa hề biết bác ba của anh ấy là kẻ chủ mưu mọi chuyện.

Nghĩ đoạn, y liền tức tốc đứng phắt dậy đi về phòng mặc y phục sạch sẽ, rồi tung cánh hóa thành Phượng Hoàng, âm thầm bay khỏi Hộ Thiên Phủ.