Nghịch Thiên Sơn.
Mật Tông Tổng Đà.
Trong căn phòng đen mịt, chỉ leo lét ánh nến dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, một bóng hình cao gầy mặc trường bào trên dưới tuyền một màu vàng, lưng áo thêu hình “Mặt trời đen” đang chuyên tâm luyện quyền đấu cước. Nên biết môn phục của Mật Tông trên dưới đều là màu đen, có tư cách tại trong Tổng Đà mặc bộ võ phục này, trong Mật Tông chỉ vỏn vẹn có ba người.
Một là Tông Chủ “Gian Khách” Mộ Phi Phàm.
Thứ hai là phó Tông chủ “Phật Thiên Thủ” Viên Nhất Không.
Thứ ba là phó Tông chủ “Bất nam bất nữ” Khổng Tước Minh Vương.
Tuyệt không còn ai.
Bóng hình màu vàng nhẹ nhàng di chuyển, từng quyền từng chưởng xuất ra rất thong thả, song bên trong lại ẩn chứa sát lực phi thường. Chỉ thấy trên má y mồ hôi chảy ròng ròng, dường như đã luyện công một thời gian dài.
- Thuộc hạ đáng chết. Làm phiền phó Tông chủ bế quan.
-..Nói.
Người nọ quay mặt lại, hóa ra lại đang đeo mặt nạ, cất tiếng nói the thé khó nghe. Y chính là một trong ba người có địa vị cao nhất Mật Tông hiện thời – “Bất Nam Bất Nữ” Khổng Tước Minh Vương.
Gã áo đen kính cẩn dâng lên một tờ danh sách. Người kia nhận lấy, nhìn lướt qua một vòng, mày hơi nhíu.
- Hai tháng, càn quét hai mươi ba môn phái lớn nhỏ, số quy phục là năm, tận diệt cả thảy mười tám, thu được năm mảnh Hồng Tinh ….Thực quá chậm.
Người đeo mặt nạ kia đang định gấp tờ giấy lại thì bỗng dưng nhíu mày.
- Khôn Thần bại trận? đối phương là ai?
- Bẩm, là “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng.
- Vậy thì sau Toàn Chân giáo, mục tiêu tiếp theo sẽ là Võ Đang. Hơn nữa… Gã đeo mặt nạ trầm ngâm một hồi, đoạn nói: -..Là ta sẽ tự mình suất quân lo liệu.
- Thuộc hạ vâng mệnh!
-----------------
Lại nói về Chiến Vân, sau khi nghe tin “bảo bối” đã đính hôn, cứ như sét đánh ngang tai, cả ngày bải hoải, chẳng hứng làm gì, phần lớn thời gian chỉ ngồi thừ ra, cơm ăn chỉ được ba bát, nước uống được vài thùng, xong bữa quên xỉa răng, đi ngủ quên rửa mặt, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cứ như người mất hồn vậy.
Còn trong thời gian này, Kim Tuệ đã tương đối "làm thân" được với Chiêu Yến.
- Chiêu tỷ tỷ, hôm đó sao tỷ lại rơi vào tay Mật Tông vậy?
Một buổi chiều thong thả, Chiêu Yến và Kim Tuệ hai người ngồi trong hậu đình, vừa thưởng trà vừa nói chuyện phiếm.
Chiêu Yến đem chuyện mình bày kế phục độc nhóm người Mật Tông, rồi sau đó bị bắt như thế nào kể lại. Kim Tuệ mặt tỏ vẻ hứng thú, song trong lòng thì lại thầm kêu xui xẻo. Nếu bọn áo đen kia cho cô ả này thêm vài nhát thì tốt rồi. Cô vốn chỉ nói nhăng nói cuội mấy câu rằng biết tung tích của “bảo bối” để mượn tay Chiến ca ca giúp mình một phen, chẳng ngờ đâu lại trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy.
- Chiêu tỷ, tỷ thật sự đã đính hôn rồi sao? Vị hôn phu của tỷ là ai vậy?
- Muội hỏi làm gì?
Kim Tuệ đảo mắt, vị sư tỷ hờ này cũng quá khó khăn đi. Cô lại chuyển chủ đề:
- Vậy tỷ làm sao mà quen Chiến ca ca vậy? Hai người..hẳn là rất thân đi?
Chiêu Yến lại đem chuyện mình quen hắn ta như thế nào, rồi cả chuyện Ngọc Chiêu Bang bị Mật Tông diệt môn ra sao kể hết lại một lượt.
- Vậy sắp tới tỷ định làm gì?
- Mục tiêu lớn nhất của ta vẫn là báo thù Mật Tông, sau đó là khôi phục lại Ngọc Chiêu bang. Chiêu Yến hai mắt xếch lên hung dữ: - …Bây giờ thực lực của ta vẫn còn non kém, e rằng khó đảm đương chuyện lớn. Sắp tới ta định sẽ quay về núi Chung Nam, xin sư phụ vài lời khuyên bảo. Kim Tuệ, em là một trong ngũ đại đệ tử Toàn Chân, chắc là biết Thông Linh đạo sĩ chứ?
Kim Tuệ lúc này mới biết, hóa ra sư phụ của vị Chiêu tỷ tỷ này lại là Thông Linh đạo sĩ, một trưởng lão có danh tiếng trong Toàn Chân giáo. Chỉ là vị trưởng lão này ngày thường hay vân du tứ hải, vào tù ra khám..í nhầm, nói chung là rất ít khi có mặt tại bổn phái, thế nên cô thực cũng không biết gì nhiều.
Trò chuyện thêm vài câu nữa, Kim Tuệ tạm biệt Chiêu Yến, trên đường trở về phòng lại gặp Chiến Vân đang ủ rũ ngồi bên hiên, đang làm gì đó với cái hộp hình chữ nhật nhỏ bằng bàn tay mà hắn gọi là “máy ghi âm” kia.
- Chiến ca ca, làm gì mà ngồi buồn ở đây vậy?
- Huynh sạc pin cho nó. Cái này xài pin mặt trời, cứ vài ngày lại phải sạc một lần.
Kim Tuệ nghe chẳng hiểu gì luôn. Song cô đã quá quen với mấy lời hươu vượn tối nghĩa này của hắn, cũng chẳng lấy đó làm kỳ. Cô hớn hở đi vào trong phòng, đem ra một hộp nhỏ, sau đó nhoẻn miệng cười nói.
- Chiến ca ca, chúng ta lại chơi tiếp đi!
Chiến Vân gượng cười. Mấy ngày nay Kim Tuệ lúc không có việc gì thường tìm hắn, lúc thì tâm sự nói chuyện phiếm, khi thì lại vừa chơi vừa luyện công. Cô cũng từng đòi bắt hắn truyền thụ võ công, thế nhưng hắn thì có tập võ được ngày nào? Có dạy thì phải là Kim Tuệ dạy cho hắn mới đúng. Đành chỉ phải từ chối.
Song thế vẫn chưa yên, cô gái nhỏ này còn thường xuyên rủ hắn trợ giúp luyện công, gọi là vừa chơi vừa học. Cái hộp kia là hộp đậu phộng. Cách luyện rất đơn giản, hắn tung hạt đậu phộng lên từ các phương vị khác nhau, tốc độ khác nhau, Kim Tuệ mặc dù ngồi nguyên một chỗ không được di chuyển, song vẫn phải bằng mọi cách đỡ lấy. Có thể là dùng tay, dùng miệng, dùng chân…
Cái này theo lời Kim Tuệ nói là để luyện phản ứng nhanh nhạy, rất hữu ích cho thực chiến. Còn Chiến Vân thì thấy giống ngày xưa hắn dùng snack..dạy chó hơn.
Cơ mà Chiến Vân đọc manga thì nhiều, chứ một chữ khẩu quyết võ công cắn đôi cũng không biết, nghe nói sao thì chỉ biết vậy. Lúc đầu hắn cứ tưởng chỉ là trò đơn giản, song sau mới biết không phải giản đơn. Kim Tuệ quả thực rất nhanh nhẹn, động tác chiêu thức cũng biến hóa vô cùng, chỉ là đôi lúc có hơi vãi chưởng, đơn cử là việc dùng..ngực đỡ.
Nếu chỉ mỗi như thế thì không sao, sau cô gái nhỏ này lại còn đòi hắn..lấy đậu ra hộ mới chết chứ. Đừng nhìn cặp núi đôi trướng phình kia mà đùa, không chỉ to, mà đàn hồi cũng rất tốt. Hạt đậu phộng rơi vào trong đó thì chỉ có…mất hút. Muốn lấy ra còn khó hơn cả cho vào nữa.
Chiến Vân chơi trò này quả là vô cùng tốn máu mũi nha.
Hắnkhông khỏi ngậm ngùi, nếu như được sinh ra ở thời hiện đại, cô gái trước mặt hắn này chắc chắn sẽ là một ngôi sao điện ảnh, đưa ngành công nghiệp JAV phát triển lên một tầm cao mới!
- Được rồi, ta đã quyết định rồi.
Lấy khăn lau mũi, Chiến Vân đặt hộp đậu xuống, nhìn ra ngoài sân lắc đầu.
- Chuyện gì vậy, ca ca?
- Ngày mai, ta sẽ trở về.