“Da trắng vỗ bì bạch?”
Đám văn sĩ mới đầu còn tỏ vẻ khinh thị, song sau khi nghe vế đối của Chiến Vân thì đều lần lượt ngậm hột thị.
Một nữ đệ tử Nga Mi phái cả cười muốn đối, song còn chưa mở miệng thì đã bị Lạc Thúy Thúy ngăn lại. Lạc Thúy Thúy ngoài võ nghệ siêu quần ra thì đàn ca thi phú cũng đứng hàng đầu trong số các tỷ muội đồng môn. Nàng kinh ngạc nhìn tên tiểu tử kia, câu đối này quả thực không đơn giản!
Chiến Vân không để ý tới bọn họ, nhìn sang lão già kia hỏi:
- Lão tiên sinh thấy thế nào?
Vị lão già kia thần người một lát, sau đó quay sang nhìn Chiến Vân với vẻ ý vị:
- “Bì” là da, chữ "bì bạch" lại là tĩnh từ kép chỉ tượng thanh, nghĩa là âm thanh. Muốn tìm một câu đối lại về nghĩa thì không khó, song nếu cần đối âm, nghĩa, luật bằng trắc, chủ từ, động từ và từ tượng thanh thì lại rất khó. Câu đối này..cho ta thời gian mấy canh giờ, có lẽ sẽ tìm được đáp án. Thật sự là hóc búa.
Trời, nói quá thừa, câu đối của Hồng Hà cư sĩ Đoàn Thị Điểm này ngày xưa ta học..vẹt trong sách giáo khoa mãi, mấy trăm năm nay còn chưa có ai đối chuẩn, lão có động não đến tối cũng vậy mà thôi. Chiến Vân cười cười nghĩ trong bụng.
Lão già liếc mắt nhìn hắn, cười đáp:
- Tranh quý đi với anh hùng. Tiểu ca, cậu nhất định không phải người tầm thường. Bức " Sương hồ yên vũ đồ " này cũng xem như là tặng đúng người. Tiểu ca xin vui lòng nhận lấy. Chỉ là…
Chiến Vân đang hớn hở đang muốn tiếp nhận thì lão già kia lại rụt tay lại:
-Chỉ là…vị tiểu ca này tài cao học rộng, không biết đã chuẩn bị vế đối lại câu kia chưa. Lão hủ mười phần mong đợi được lắng nghe. Tin rằng các vị có mặt ở đây cũng vậy.
Người này đúng là mặt dày mà! Vừa nãy còn nói không cần đối lại cơ mà, thế mà đã trở cờ ngay được. Chiến Vân nhìn lão già béo ú này, hảo cảm nhất thời tiêu biến hết.
- Đúng đấy, đối lại xem nào!
Đám đông chỉ sợ không có cơ hội để mà ném đá xuống giếng, thấy vậy thì không ít tiếng hô hào vang lên.
- Được. Chiến Vân nhìn lão già, ho hai cái rồi chậm rãi nói: - Mọi người đã yêu cầu, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Ta xin đối lại – “Mập phù thở phì phò”, vậy đã được chưa?
Nói rồi giật lấy bức tranh, còn cố tình làm bộ nhìn bộ dáng mập ú của lão cười ha ha.
Trong khi đám đông còn chưa hết bàng hoàng, Chiến Vân đã đưa bức tranh tới, ném cho Lạc Thúy Thúy đứng cạnh. Lạc Thúy Thúy giật mình, song vẫn kịp phản ứng đỡ lấy bức tranh, tròn mắt nhìn gã.
- Cái này tặng cô. Lần sau khuyên cô nhìn người..tốt nhất chớ có chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Cẩn thận sau này lấy nhầm chồng đấy.
Lạc Thúy Thúy còn chưa hết bất ngờ thì đối phương đã biến mất dạng. Tới khi định thần lại, nàng bực bội ném bức tranh trong tay xuống đất.
- Đồ khốn! dám làm nhục bổn cô nương!
- Sư muội, đừng giận. Một vị nữ đệ tử Nga My vừa cuống cuồng nhặt tranh quý lên vừa xuýt xoa: - Oa, đúng là bút tích của Vương đại nhân! mọi người xem này!
- Tên tiểu tử này chắc chắn là nghe lỏm đâu đó câu đối kia! Một kẻ không biết chữ như hắn thì có tài cán gì chứ? Một người khác nói.
- Đúng vậy, còn dám chế nhạo hôn phối của Lạc tỷ tỷ! Chính là “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng đại danh đỉnh đỉnh đó, đem người ta so với hắn thì đúng là một trời một vực. Chó Hoang mà cứ nghĩ mình là ông hoàng, Cóc, Nhái, Ếch Ương mà hoang tưởng mình là Mị Nương chân dài =))
- Đúng đấy, đúng đấy!
Lạc Thúy Thúy nhìn về phương hướng gã đàn ông kia bỏ đi, cục tức trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được…
--
Hừ, văn mới chả thơ, có mang ra mà nhai được đâu cơ chứ?
Chiến Vân vừa dạo phố vừa lẩm bẩm. Ài, vậy mà quên mất, còn chưa hỏi tên ông lão họ Vương kia. Có vẻ cũng là người nổi tiếng. Xong dù sao cũng đã thành công trả đũa con nhóc kiêu ngạo họ Lạc kia, điều này khiến hắn tươi tỉnh lên không ít.
Chiến Vân Cười ha ha mấy cái, vui vẻ vừa dạo phố vừa ngắm phố phường đông đúc. Song bỗng dưng, một bóng hình quen thuộc đập vào mắt hắn. Khiến hắn tức thì toát mồ hôi hột, núp vội vào một góc tường!
Ghé mắt nhìn ra, Chiến Vân tức thì thở phào. Ít ra thì đối phương vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Chết tiệt, sao nàng ta lại ở đây?