Hổ Tế

Chương 966




“Tôi nói lại lần nữa, đêm mãnh liệt không có thuốc giải, nhanh lên, mẹ nó ông mau buông tôi ra!” Nhận thấy Tạ Quần sắp mắt tự chủ, Bạch Quỳnh lo lắng.

 

“Thuốc giải!” Tạ Quần hét lên như một con bò điên.

 

Nghe thấy tiếng hét của Tạ Quần, nhóm người trong bữa tối từ thiện nhìn chăm chú, cảnh tượng sau đó khiến tất cả mọi người trong bữa tối từ thiện chết lặng.

 

Chỉ thấy Bạch Quỳnh giãy dụa nói: “Mẹ nó, tôi không có thuốc giải, bỏ ral”

 

“Hừ!” Khi tác dụng của thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng Tạ Quần đã không kiểm soát được, thậm chí ông ta không quan tâm Bạch Quỳnh là nam hay nữ, trực tiếp lao về phía trước.

 

Thân thể Bạch Quỳnh gầy yếu, đâu có thể chịu được áp lực của Tạ Quần đã mát kiểm soát, Bạch Quỳnh đã bị Tạ Quần đè xuống.

 

Sau khi Tạ Quần đè Bạch Quỳnh xuống, ông ta nhanh chóng cởi quần của Bạch Quỳnh, khiến Bạch Quỳnh sợ hãi suýt tè ra quần.

 

Bạch Quỳnh sợ hãi hét lên: “Tạ Quần, mẹ nó ông bị điên hả? Tránh ra, tránh ra!”

 

Quả thực tác dụng của đêm mãnh liệt quá hiệu quả, Tạ Quần hoàn toàn nỗi điên, cơ thể kích động, máu sôi lên.

 

Tạ Quần giữ hai tay Bạch Quỳnh, hôn lên môi Bạch Quỳnh một cái thật kêu.

 

“Đờ mờ!”

 

“Đệch mợ, đệch mợ, đệch mợ!”

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, hàng trăm người có mặt đều sững sờ, không ai ngờ Tạ Quần lại nổi điên, làm những hành vi khiếm nhã như vậy với Bạch Quỳnh.

 

Sau khi bị Tạ Quần hôn lên miệng, mặt Bạch Quỳnh tái xanh, nghĩ đến việc bị một ông già đè xuống, mắt Bạch Quỳnh tối sầm lại, suýt nữa đã ngắt đi.

 

Lúc này tâm trạng của Bạch Quỳnh rất rất không tốt, anh ta còn đang nghĩ đến việc sỉ nhục Dương Tiêu, không ngờ tên ngu dốt Tạ Quần lại uống nhầm rượu vang đỏ chứa đêm mãnh liệt.

 

So với Tạ Quần đang điên cuồng, thân thể của Bạch Quỳnh quá yếu, liên tục vùng vẫy nhưng vẫn bị Tạ Quần đè xuống.

 

Lúc này, không có ai bước lên ngăn cản.

 

Xét cho cùng, Bạch Quỳnh là cậu chủ nhà họ Bạch gia tộc mạnh số một ở Giang Nam, mà Tạ Quần là chủ nhà của nhà họ Tạ, một trong mười đại gia hàng đầu ở thành phó Trung Nguyên, thân phận của họ quá tôn quý.

 

Cũng có nghĩa là thân phận tôn quý của hai người này đan xen vào nhau, cảnh tượng này thật sự là tan nát cõi lòng.

 

Dương Tiêu cười khẩy không thôi, Tạ Quần không hề biết vừa rồi mình đã tạo ra ảo giác, sau đó Tạ Quần rất ngây thơ cho rằng mình đã cầm phải ly rượu đó.

 

Ác giả ác báo, Dương Tiêu không hề có một chút thiện cảm nào đối với hai người này.

 

Người sửng sốt nhất vẫn là Tô Thiên Lung, Tô Thiên Lung vội vàng nói: “Người đâu, mau kéo bọn họ đi!”

 

Hai vệ sĩ mạnh mẽ bước tới kéo Tạ Quần ra, sau đó hai người lại tiên lên, bôn vệ sĩ đên mới kéo được Tạ Quân đi.

 

Sau khi kéo Tạ Quần đi, Bạch Quỳnh đã thảm, bị Tạ Quần làm rách quần, quần lót cũng nát, biểu tượng của đàn ông được phơi bày trước công chúng theo cách này.

 

Nhìn vào biểu tượng đàn ông của Bạch Quỳnh, nhiều cô gái táo bạo đã để ý kỹ hơn.

 

“Ó!I Cái này quá nhỏ phải không? Đã vậy còn là cậu chủ nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam nữa!”

 

“Đúng, đúng! Đây là định hải thần châm hay là nắm kim châm, có thể thỏa mãn ai?”