Chương 871:
“Này, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?” Hoa Mộ Tranh lo lắng khi thầy Dương Tiêu thật sự muốn rời đi.
Dương Tiêu thắt dây an toàn trả lời: “Được, tôi đồng ý, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, đặc biệt không được để Mộc Tuyết nhà tôi biết.”
Nghe thấy Dương Tiêu đồng ý Hoa Mộ Tranh cười tươi như hoa, cô biết Dương Tiêu sẽ không từ chối mình.
‘Vèo vèo vèol Nói xong, Dương Tiêu không hề do dự mà đạp ga lao thẳng về phía chợ gần đó.
Vốn Dương Tiêu không muốn tự mình gây ra rắc rối như vậy, nhưng thái độ kiêu ngạo của Bạch Quỳnh thật sự khiến người khác chán ghét. Vừa hay anh nợ Hoa Mộ Tranh hai ân tình, trước đây người ta cũng giúp mình, bây giờ Hoa Mộ Tranh gặp khó khăn anh cũng không tiện từ chối.
Gia tộc số một ở Giang Nam, nói thật, Dương Tiêu thật sự không coi trọng.
Chờ lần sau có cơ hội chạm trán Bạch Quỳnh, nếu như Bạch Quỳnh không biết tốt xấu được đà lấn tới, vậy thì anh sẽ gây một chút áp lực với nhà họ Bạch ở Giang Nam.
Nhìn thấy Maserati đi xa, đôi mắt đẹp của Hoa Mộ Tranh loé lên một tia gợn sóng, vừa rồi cô có thể cảm giác được lúc ôm Dương Tiêu rõ ràng là cô đang rất căng thẳng, đó là nhịp tim mà cô đã chờ đợi rất lâu rồi mới cảm giác được.
Là một người có chỉ số IQ cao trên thế giới, Hoa Mộ Tranh hoàn toàn là một người không thích về mặt cảm xúc, vì là người có chỉ số lQ cao nên Hoa Mộ Tranh thường rất cô đơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rung động trước một người khác giới, từ nhỏ đến lớn tất cả những người khác giới mà cô tiếp xúc đều sẽ bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay.
Bao gồm cả Bạch Quỳnh, nếu không phải vì áp lực của nhà họ Bạch ở Giang Nam, cô sẽ không bao giờ yêu cầu Dương Tiêu giúp đỡ.
Lần đầu tiên Hoa Mộ Tranh phát hiện ra cô hoàn toàn không hiểu một người đàn ông.
Đặc biệt là khi vừa nãy cô làm ra hành động thân mật như: vậy mà Dương Tiêu lại không hề rung động, Hoa Mộ Tranh càng tức giận: “Chẳng lẽ tôi cứ như vậy không thể lọt vào mắt xanh của anh sao? Dương Tiêu, đồ heo lớn, anh chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh gối đầu dưới gấu váy của cô gái này!”
Đáng tiếc, trong lòng Dương Tiêu chỉ có Đường Mộc Tuyết, anh sẽ không để mắt đến một người phụ nữ xinh đẹp nào nữa.
Sau khi đi chợ mua rau, Dương Tiêu trở về nhà chuẩn bị nâu bữa trưa.
Kể từ sau sự cố ở nơi giải trí Đại Phú Hào, Triệu Cầm bị mình kiểm soát trong tay một cách thần kỳ, không bao giờ đánh bạc nữa, thỉnh thoảng chơi ở cờ và mạt chược.
Sau khi bị Lăng Ảnh Huyên dạy cho một bài học khác, lúc này ánh mắt của Triệu Cầm nhìn về phía Dương Tiêu tràn đầy vẻ sợ hãi, hoàn toàn không dám kêu la om sòm.
Vào buổi chiều, thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt gọi điện cho anh.
“Ông Bạch, sao ông lại có thời gian nghĩ đến gọi cho tôi vậy?” Dương Tiêu trêu chọc.
Từ đầu bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của Bạch Nguyên Kiệt: “Nhóc Dương, trước đây cậu đã giúp tôi một chuyện lớn, ông già này còn chưa cảm ơn cậu thật tốt!”
“Ông Bạch khách sáo rồi, xảy ra chuyện gì sao? Không lẽ Cát Hưu lại gây phiền phức cho ông?” Dương Tiêu tò mò hỏi.
Không có chuyện sẽ không làm phiền, Bạch Nguyên Kiệt liên hệ với anh, rất có thể là có chuyện cần giúp.
Bạch Nguyên Kiệt trêu chọc: “Hay lắm nhóc Dương, nhìn thoáng qua cũng đã có thể nhìn thấu tâm tư của ông già này. Đúng vậy, ông già này tìm cậu giúp đỡ, nhưng không phải ông già Cát Hưu kia.”
“Ò? Không phải tiền bối Cát Hưu?” Dương Tiêu khó hiểu.
Bạch Nguyên Kiệt cười nói: “Đúng vậy, không phải ông già Cát Hưu đâu! Ngày mai cậu có rảnh không?”
“Có lẽ rảnh, ông Bạch cứ nói thẳng đi!” Dương Tiêu chỉ cảm thấy Bạch Nguyên Kiệt thần bí, trực giác mách bảo không phải chuyện tốt.