Hổ Tế

Chương 811




Chương 811:

 

Đường Mộc Tuyết vừa mới đánh răng rửa mặt xong, nghe thấy lời này cô nhịn không được tức giận.

 

Bà ngoại bệnh nặng, chẳng phải đều là do Dương Tiêu giúp trước giúp sau sao?

 

Nếu không có Dương Tiêu, làm sao bà ngoại có thể khỏi bệnh nhanh như vậy?

 

Triệu Cầm khịt mũi: “Sao? Mẹ nói phế vật này đấy thì sao?”

 

Mặc dù Dương Tiêu đã mời Liễu Giang Hà, quen với Vạn Tứ Hải, tặng Triệu Thiết Căn cha bà ta hai cây nhân sâm rừng trăm năm có giá trị.

 

Tuy nhiên, theo quan điểm của Triệu Cầm, Liễu Giang Hà là ông già xương mềm, chắc chắn đã bị Dương Tiêu nịnh nọt lừa gạt, còn về phần Vạn Tứ Hải thì chắc chắn là Dương Tiêu đã ra tay cứu giúp Vạn Tứ Hải, mới kết thân được với người giàu nhất ở huyện Thiên Sơn. Còn hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi là Vạn Tứ Hải tặng Dương Tiêu.

 

Tóm lại, Dương Tiêu quá may mắn, sở dĩ lần này cậu ta tỏa sáng ở huyện Thiên Sơn, tất cả là do may mắn.

 

Mà lần này trả được phí tài sản chắc chắn là do Đường Mộc Tuyết nói với Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên cậu chủ Lý đã đưa bốn trăm nghìn tệ trả phí tài sản, Triệu Cầm không hề liên kết với Dương Tiêu.

 

Dù sao thì có tiền mới là ông lớn, cho dù là Dương Tiêu quen biết bao nhiêu ông lớn thì chỉ cần không có tiền, ở trong mắt Triệu Cầm vẫn là phế vật.

 

Muốn làm cho bà ta nhìn Dương Tiêu, thì trừ phi giá trị trên người Dương Tiêu phải rất phi thường.

 

Nhìn bây giờ, phế vật Dương Tiêu này cả đời cũng sẽ không bao giờ có cơ hội chuyển mình.

 

“Mộc Tuyết, không sao đâu!” Dương Tiêu kéo Đường Mộc Tuyết.

 

Trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn đầy áy náy với Dương Tiêu, cô thực sự mong chờ ngày Dương Tiêu lộ ra thân phận của mình, cha mẹ cô sẽ nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ.

 

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Cầm nói với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, mẹ không có tiền tiêu, con đưa cho mẹ hai nghìn tệ trước đi!”

 

“Hai nghìn tệ? Mẹ, mẹ thật sự coi con là cái máy rút tiền sao?” Đường Mộc Tuyết tức giận nói.

 

Bản thân cô cũng không có nhiều tiền, mỗi lần nhận được lương đều đưa cho Triệu Cầm, bây giờ trên người cô trừ chỉ tiêu hàng ngày cô cũng không dư dả gì.

 

Vẻ mặt Triệu Cầm chợt lạnh: “Mộc Tuyết, chẳng lẽ tối hôm qua cậu chủ Lý không cho con nhiều hơn một chút sao?

Không lẽ con muốn mẹ ra ngoài bị người ta coi thường sao?”

 

“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ nhiều quá rồi, cậu chủ Lý tuổi trẻ nhà giàu như thế sao có thể nhìn trúng con?” Đường Mộc Tuyết càng tức giận.

 

Nghe đến đây, nước mắt của Triệu Cầm suýt trào ra, bà ta ngồi trên ghế sô pha uất ức nghẹn ngào: “Sao đời tôi khổ thế này! Tôi nuôi con gái lớn thế này, giờ muốn có tiền tiêu mà cũng không cho, tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa!”

 

Nhìn thấy Triệu Cầm lại bắt đầu khóc lóc om sòm, khoé miệng Dương Tiêu giật giật.

 

Từ lúc cho Triệu Cầm giữ tiền, luôn bị bà ta mang đi đánh bài, nên lần này xin tiền Đường Mộc Tuyết chắc chắn lại mang đi đánh bài.

 

Cách đây không lâu, Triệu Cầm đã thua hai trăm năm mươi nghìn tệ, néu cứ tiếp tục như vậy, Dương Tiêu có dự cảm Triệu Cầm sẽ nghiện cờ bạc, cuối cùng phạm phải sai lầm lớn.

 

“Haiz! Trong người con còn chỉ có sáu trăm tệ, con đưa cho mẹ hết!” Nhìn thấy Triệu Cầm khóc lóc om sòm, Đường Mộc Tuyết tràn đầy thất vọng, cô đã đưa cho Triệu Cầm toàn bộ tiền sinh hoạt của cô trong vòng một tháng.

 

Triệu Cầm nhanh chóng mở điện thoại, nhận được sáu trăm tệ, sau đó bà ta bất mãn: “Chỉ có sáu trăm tệ? Mộc Tuyết, con quá keo kiệt! Chỉ có sáu trăm tệ còn không đủ nhét kẽ răng, chơi không nổi nửa giờ.”

 

Sau khi nói xong, Triệu Cầm mặc kệ Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, ăn mặc như quý bà, đi ra ngoài.