Hổ Tế

Chương 749




Chương 749:

 

Người ông ấy run lên, đồng tử co rút lại, ông ấy thốt lên như tìm được bảo vật quý hiếm: “Đây… đây là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi?”

 

Nhân sâm rừng trăm năm tuổi?

 

Nghe vậy, đám người nhà họ Triệu đều bật cười.

 

Triệu Văn Triết hài hước nói: “Thần y Liễu, ông biết đùa thật đấy. Đây rõ ràng là hai củ cải khô, chỉ là chúng trông giống với nhân sâm rừng. Ở chỗ này của chúng tôi, giá trên thị trường của loại này chỉ là hai trăm tệ, lửa máy tên tép diu thì còn được, muốn lừa một luyện dược sư như.

 

ông thì chắc chắn là không được.”

 

“Đúng đúng đúng, thần y Liễu, đây là hai củ cải khô, ông không cần quan tâm!”

 

Đây là thứ mà Dương Tiêu mang tới, làm sao có thể là nhân sâm rừng trăm năm?

 

Trong mắt bọn họ, Liễu Giang Hà bị vẻ ngoài của củ cải lừa gạt.

 

Liễu Giang Hà bước tới, nhặt hai cây nhân sâm rừng trong thùng rác ra, nhìn kỹ rồi khit mũi, vẻ kinh ngạc trên mặt không hề che giấu: “Phung phí của trời, phung phí của trời! Rốt cuộc ai đã đem loại nhân sâm rừng trăm năm tuổi cực phẩm này ném vào thùng rác hả?”

 

Giờ phút này, hiển nhiên Liễu Giang Hà rất tức giận, ông ấy rất muốn đem người đã vứt hai cây nhân sâm rừng trăm tuổi vào thùng rác này đánh một trận cho tơi bời.

 

Đám người nhà họ Triệu đều không nhận ra đây là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi, nhưng Liễu Giang Hà đã hành nghề y nhiều năm, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi, sẽ không phải là giả.

 

Cái gì!

 

Nhân sâm rừng trăm năm tuổi cực phẩm?

 

Nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm của Liễu Giang Hà, đám người nhà họ Triệu có mặt ở đây đều sững sờ tại chỗ.

 

Phải biết rằng, Liễu Giang Hà là sự tồn tại tôn trọng y đức trong lĩnh vực y học. Không lẽ ông ấy đã nói mà còn có thể là giả?

 

Trên trán Triệu Văn Triết chảy ra một giọt mò hôi lạnh, nếu đây thật sự là một cây nhân sâm rừng trăm năm tui thì chẳng phải anh ta rất mát mặt sao?

 

Nghĩ đến mình lấy hai cây nhân sâm rừng hai vạn ra khoe khoang trước mặt Dương Tiêu, Triệu Văn Triết chỉ cảm thấy xấu hỗ không chịu nồi.

 

Tuy nhiên, điều khiến Triệu Văn Triết không thể tin được là làm sao phế vật Dương Tiêu này lại có thể mua được loại nhân sâm rừng trăm năm tuổi này?

 

“Thiền y Liễu, ông không nhằm chứ?” Triệu Văn Triết kinh ngạc hỏi.

 

Có đánh chết anh ta cũng không tin Dương Tiêu có thể có được nhân sâm rừng trăm năm tuồi, chắc chắn đây là giả.

 

“Đúng vậy! Thần y Liễu, ông có nhằm lẫn gì không?” Tôn Phú Quý cũng chất vần.

 

“Thần y Liễu, đây là đồ mà phế vật mang đến, sao có thể là thật được?”

 

Tất cả người nhà họ Triệu đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt họ Dương Tiêu thật sự rất vô dụng.

 

Đường Mộc Tuyết cung kính nói: “Thần y Liễu, đây thực sự là nhân sâm rừng trăm năm tuổi đúng không?”

 

“Thần y Liễu, đây thật sự là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi sao?” Triệu Cầm cũng kích động.

 

Nếu đây thực sự là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi, thì bọn họ sẽ càng nở mày nở mặt, những người vừa chế nhạo bọn họ đều sẽ phải mở mang tầm mắt.

 

Liễu Giang Hà trịnh trọng nói: “Tôi hành nghề y nhiều năm như vậy, không có khả năng nhận nhầm, hơn nữa, trong Tế Thế Đường mà tôi mở cũng có nhân sâm rừng trăm năm tuổi. Chỉ là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi mà tôi cất giữ nhiều năm không tốt như cây này. Hồi đó tôi phải mắt một trăm năm mươi vạn mới có được nó!”

 

Xôn xao! Một trăm năm mươi vạn?