Hổ Tế

Chương 731




Xin lỗi cả nhà, sáng nay truyen.one phải đi thọc mũi nên giờ mới lên chương được, mong cả nhà thông cảm, chúc cả nhà vui khỏe!

Chương 731:

 

Vạn Tứ Hải kinh doanh lĩnh vực chế biến thực phẩm, giá trị con người hàng chục tỷ tệ, ngoài thành phố Trung Nguyên ra ông ta là người đứng đầu xử lý nhanh mọi chuyện ở tỉnh Hà Nam.

 

Không khách khí mà nói, xuất thân của Vạn Tứ Hải cực kỳ mạnh, không hề yếu hơn mười gia tộc lớn đứng đầu ở thành phố Trung Nguyên, chỉ đứng sau tứ đại gia tộc ở’ Trung Nguyên.

 

Xét cho cùng, ngoài tỉnh Hà Nam thực lực của doanh nhân giàu có lớn nhất đương nhiên không phải là làm màu.

 

Vạn Tứ Hải run lên: “Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!

 

Ấn nhân bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi lập tức đi tìm cậu!”

 

Tám năm trước, Dương Tiêu vẫn chưa xuất ngũ, đang thực hiện nhiệm vụ ở châu Âu, trong khi Vạn Tứ tình cờ đi du lịch ở châu Âu.

 

Khi đó, Vạn Tứ Hải đã đắc tội một cậu chủ trong một gia đình lớn ở châu Âu, cậu chủ này đã phái một số lượng lớn sát thủ đuổi giết Vạn Tứ Hải, muốn tống Vạn Tứ Hải vào chỗ chết.

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Tiêu đã bước tới quét sạch tất cả các sát thủ, Vạn Tứ Hải đã chạy thoát được.

 

Vạn Tứ Hải luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.

 

Dương Tiêu chỉ biết Vạn Tứ Hải là một người đến từ Thiên Phủ Chi Quốc, ông ta sinh ra ở huyện Thiên Son, tỉnh Hà Nam. Dương Tiêu không bao giờ ngờ rằng, sau này kết hôn với Đường Mộc Tuyết, nhà mẹ đẻ của Triệu Cầm lại ở Thiên Sơn, đây là một sự trùng hợp tuyệt vời.

 

Trước kia mỗi dịp Tết, Triệu Cầm không đưa Dương Tiêu về Thiên Sơn, Dương Tiêu cũng không nghĩ đến việc liên lạc với Vạn Tứ Hải.

 

Lần này tình huống rất đặc biệt, bà ngoại của Đường Mộc Tuyết bị bệnh nặng, Dương Tiêu không thẻ không liên lạc với Vạn Tứ Hải.

 

Vì Dương Tiêu muốn chuyển bà Triệu đến phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Muốn chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, không có nghĩa là có thể chuyển được ngay, ngay cả ở thành phó Trung Nguyên, tất cả những người có thể ở trong phòng chăm sóc đặc biệt đều là người không phú thì quý.

 

Ở thành phố nhỏ tuyến mười tám ở huyện Thiên Son, nơi chỉ có một số phòng chăm sóc đặc biệt, những phòng bệnh này chắc chắn được dành cho những người giàu có và quyền lực.

 

Dương Tiêu quen Vạn Tứ Hải ở huyện Thiên Sơn. Vì nghĩ cho sự an toàn của bà ngoại Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu quyết định liên lạc với Vạn Tứ Hải.

 

“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện nhân dân số một của huyện Thiên Sơn. Mục đích tôi gọi cho ông là muốn nhờ ông chuyển một người lớn tuổi trong gia đình tôi từ phòng tổng hợp đến phòng chăm sóc đặc biệt!” Dương Tiêu nói thẳng.

 

Khi Vạn Tứ Hải nghe vậy, ông ta đã rất kinh ngạc nói: “Người lớn tuổi trong nhà ân nhân bị bệnh? Muốn chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt là chuyện nhỏ. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có cần tôi cử bác sĩ riêng đến không?”

 

“Không cần đâu!” Dương Tiêu từ chối.

 

Anh đã tìm Liễu Giang Hà, Vạn Tứ Hải không cần phải cử bác sĩ riêng đến đây.

 

Vạn Tứ Hải trịnh trọng nói: “Vâng ân nhân, tôi lập tức liên lạc với viện trưởng của bệnh viện nhân dân số một!”

 

Cúp máy xong, Dương Tiêu quay lại chỗ người nhà họ Triệu.

 

Lúc này, Triệu Văn Triết đang mặt mày hớn hở kể lại: “Vừa rồi tôi gọi một cuộc điện thoại, chủ nhiệm Vương Vương Trạch lập tức gọi ngay cho thần y Liễu. Thần y Liễu vừa nghe đến tên của tôi, không nói hai lời đã lập tức xuất phát từ thành phố Trung Nguyên đến, không tới mắy tiếng nữa thần y Liễu sẽ có mặt ở đây.”

 

Nghe anh ta nói vậy mọi người trong nhà họ Triệu đều vô cùng sửng sốt.

 

“Không hỗ danh là Văn Triết, không hỗ danh là người đứng đâu nhà họ Triệu chúng ta, quá giỏi!”

 

“Đúng vậy! Chỉ cần Văn Triết ra tay, không có gì là không thể! Bây giờ Văn Triết rất có triển vọng!”

 

Triệu Thiết Căn hài lòng nói: ” Văn Triết cảm ơn cậu!”