Hổ Tế

Chương 709




Chương 709

 

Cát Hưu thừa nhận, đồ đệ Vương Hạo Nhiên của mình thua Dương Tiêu không hề bị oan chút nào.

 

“Tiền bối, ông chắc chắn là tôi thua?” Dương Tiêu cười nói.

 

Sau khi lau mồ hôi trên trán, trên mặt Dương Tiêu lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

 

Vừa nãy trên đường tới đây, Dương Tiêu đã cố gắng nghiên cứu chiến thuật của Cát Hưu.

 

Là một thế hệ đi trước mạnh mẽ, Cát Hưu hiểu rõ các lối chơi có thể nói là rõ như lòng bàn tay, lối chơi Cát Hưu giỏi nhất là chơi góc, với các góc là cốt lõi, ông ta dần di chuyển đến gần trung tâm hơn, từ đó thực hiện một tia lửa duy nhất có thể bắt đầu đám cháy hoàn thành mục đích.

 

Bây giờ, Cát Hưu đã thực hiện một lối chơi góc mới, khiến Dương Tiêu giống như rơi vào nạn lớn.

 

Tuy nhiên, Dương Tiêu đã sử dụng lợi thế của lối chơi thiên nguyên của mình đánh lừa Cát Hưu thành công, để Cát Hưu liên tục ăn các quân đen, sở dĩ làm điều này là đang mở rộng lợi thế của mình.

 

Trên thực té, lối chơi thiên nguyên có hai điểm cốt lõi.

 

Loại chơi cốt lõi đầu tiên là ngồi thẳng thiên nguyên, tranh giành bốn phía, đối đầu chính diện đánh cờ.

 

Loại cốt lõi thứ hai là bốn lạng đẩy ngàn cân, lấy thiên nguyên làm cốt lõi tạo ra ảo giác, khiến sân sau của đối phương bóc cháy và có tác dụng cuối cùng là giết rồng.

 

Cát Hưu là một lão tướng rong ruồi trên ghé sô pha, nếu lựa chọn lối chơi đầu tiên là đấu đối đầu, e rằng đây là một trận đấu bề tắc, trận này có thể diễn ra trong ba ngày ba đêm.

 

Đối mặt với lão tướng, Dương Tiêu đã mạo hiểm, chọn theo lối chơi thứ hai bốn lạng đẩy ngàn cân.

 

Nói cách khác, vừa rồi tắt cả chỉ là ảo giác, chỉ cần Dương Tiêu xuất chiêu khác, tất cả quân trắng của Cát Hưu sẽ bị đánh bại.

 

Cát Hưu lạnh lùng cười khẩy: “Sao? Cậu nghĩ mình vẫn có thể lật ngược tình thế? Lối chơi thiên nguyên đúng là một kiểu chơi mới, một sự đổi mới của cờ vây, nhưng nhiều người đã thử nghiệm kiểu đổi mới này, kết quả là kết thúc trong thất bại, lối chơi thiên nguyên của cậu có vẻ là chủ động, nhưng không phải tất cả đều bị động sao?”

 

Trong ván đâu này, Dương Tiêu đã thực sự mang đên cho Cát Hưu một bắt ngờ lớn.

 

Bởi vì lối chơi thiên nguyên mà ông ta nhìn thấy nằm trong tay của Dương Tiêu rất thuần thục, nếu thay thế bởi một người chơi cờ hạng nhất khác, có lẽ sẽ không thể vượt qua được chiêu nào.

 

Nhưng Cát Hưu thì khác, ông ta đại diện cho giới cờ vây ở Thiên Phủ Chi Quốc trong nhiều năm, loại trận cờ vây nào mà chưa từng thấy qua.

 

Mặc dù Dương Tiêu đã mang đến cho ông ta một bất ngờ.

 

rất lớn, nhưng cũng không hơn gì cả.

 

“Tiền bối Cát, ông nhìn lại xem!” Dương Tiêu cười nhẹ nhặt một quân đen đáp xuống bàn cờ.

 

Cát Hưu giễu cọt nói: “Nhìn lại lần nữa thì như thế nào?

 

Chẳng phải là cậu vẫn thua một trận…”

 

“Sao có thể?” Còn chưa nói xong, Cát Hưu nhìn trên bàn cờ đột nhiên thay đổi vẻ mặt.

 

Nhìn kỹ hơn, nhìn theo quân đen rơi xuống, sân sau của Cát Hưu đã bốc cháy, một số lượng lớn quân trắng đã bị quân đen nuốt chửng ngay tại chỗ.

 

Đồng tử Cát Hưu co rút lại, ông ta run rẩy: “Tôi… tôi bị rồng lớn nuốt chửng?”

 

Giọng điệu của ông ta xen lẫn kinh ngạc, nghỉ ngờ và không thể tưởng tượng nỗi.

 

“Hừ! Trước mặt sự phụ tôi tên phế vật này chẳng đánh được một cú!” Vương Hạo Nhiên cười khinh thường.

 

“Lớn nhỏ hai phế vật, buồn cười chết mắt!”