Chương 596:
Kim Đại Chung cả khuôn mặt kinh ngạc thốt lên: “Cái gì?
Dùng năm trăm ngàn nhân dân tệ để mua về một chiếc bình gốm sứ thanh hoa triều Minh sao?”
“Không sai, đây chính là chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh, tôi phải bỏ ra số tiền năm trăm ngàn nhân dân tệ để mua về, tôi ước đoán bình gốm sứ này có thể bán được ít nhất phải lên đến vài triệu nhân dân tệ, hoặc có thể lên đến con số chục triệu nhân dân tệ, ông nói xem tôi có phải đã nhặt được bảo vật hay không? Ha ha ha ha!”
Tạ Quần điên cuồng cười lớn, trên khuôn mặt ngập tràn sự châm chọc: “Kim Đại Chung, không cần chán nản, vẫn còn thời gian, ông cứ từ từ mà tìm!”
Nhìn dáng vẻ diễu võ dương oai của Tạ Quần, sắc mặt Kim Đại Chung vô cùng khó coi, giống như ai phải ruồi chết, toàn thân đều khó chịu.
Nếu như thật sự là gốm sứ Thanh Hoa triều Minh, vậy thì giá bán ra lên đến con số vài triệu cũng có, làm không tốt còn có thể lên đến con số hàng chục triệu, Tạ Quần chỉ cần bỏ ra số tiền năm trăm ngàn nhân dân tệ liền có thể kiếm được về só tiền vài triệu, vận may như vậy cũng đủ khiến cho Tạ Quần có thể giành được món hời ngày hôm nay.
Kim Đại Chung cùng Tạ Quần từ trước đến nay đều bắt hòa, hiện tại Tạ Quần chỉ cần bỏ ra số tiền năm trăm ngàn liền giành được về cho mình chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh, điều này khiến cho khuôn mặt của Kim Đại Chung có chút khó coi.
Chính vào lúc sắc mặt Kim Đại Chung dần trở nên tối sằm, một âm thanh không máy hài hòa vang lên: “Hừ? Có vẻ không đúng lắm? Bình gốm sứ Thanh Hoa của ông hình như là hàng nhái đấy!”
Liếc mắt nhìn về phía giọng nói vang lên, chỉ nhìn thấy Dương Tiêu đang từ xa bước đến, ánh mắt khóa chặt trên chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa kia, lắc đầu sau đó càng thêm nghiêm trọng nói: “Không sai, chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này rõ ràng chính là hàng nhái!”
“Hàng nhái?” khi nghe thấy lời này của Dương Tiêu, hiện trường không ít người kéo lên vây xem.
Bất kỳ ai trong vòng thương gia tại thành phố Trung Nguyên này đều biết một điều rằng, Kim Đại Chung cùng Tạ Quần từ trước đến nay đều đói đầu tranh đấu với nhau, bất phân thắng bại đã nhiều năm.
Cũng vì Kim Đại Chung hiện tại kinh doanh về mảng thực phẩm chức năng, còn Tạ Gia cũng là gia tộc làm giàu từ việc kinh doanh thực phẩm chức năng.
Tục ngữ có câu, người chung ngành đều là oan gia, câu nói này một chút cũng không sai, trong hai năm nay mặt hàng kinh doanh thực phẩm chức năng tại thành phố Trung Nguyên cùng các huyện phụ cận đa số đều được chiếm bởi hai công ty này.
Một năm trước, Tạ Quần chủ động phát tiến công với Kim Đại Chung, đánh bại Kim Đại Chung ra khỏi bảng xếp hạng thành phó, Kim Đại Chung cũng không thua kém, đã phản kích lại, hai bên đấu nhau đến mức bừng bừng khí thế, cho đến hiện tại vấn chưa phân thắng bại.
Hiện tại cả hai người đều trở thành một trong những người tổ chức của buổi đại hội cổ vật ngày hôm nay, chuyện này càng thú vị rồi đây, chỉ cử động đầu ngón chân cũng biết được rằng hai người này hôm nay nhát định sẽ nắm chặt cơ hội tốt này để hung hăng sỉ nhục đối phương một phen, khiến cho đối phương mắt mặt tại buổi đại hội cổ vật này.
Dù sao chỉ cần là người đến tham gia buỏi đại hội cổ vật này, hơn tám mươi phần trăm chính là những nhân vật trung tầng cùng giai cấp thượng lưu, chỉ còn lại khoảng hai mươi phần trăm chính là nhân viên văn phòng, bọn họ đơn giản có lòng đam mê cổ vật hoặc ôm lấy hy vọng có thể phát tài đến tìm vận khí, hiện trường có rất nhiều người đều biết rõ ân oán giữa Tạ Quần cùng Kim Đại Chung, Cổ vật món đồ này thật giả khó lòng phân biệt, có những người bỏ ra số tiền trên trời nhưng chỉ mua được một món rác rưởi mang về, ngược lại cũng có những người chỉ cần bỏ ra vài trăm đồng liền có thể mua được một món cổ vật giá trị liên thành.
Tất cả mọi người đều muốn xem Kim Đại Chung cùng Tạ Quần kẻ nào mới thật sự là kẻ mạnh, ai mới có thể đè ép bên còn lại.
Bị người khác nói bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh mà mình đã bỏ ra hơn năm trăm ngàn nhân dân tệ mua về chỉ là đồ giả, điều này khiến cho Tạ Quần vô cùng không vui, ông híp mắt nhìn Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Tiểu tử, cậu nói bình gốm Thanh Hoa triều Minh này là hàng nhái sao?
Cậu có bằng chứng gì hay không? Đừng có tùy tiện mở miệng phát ngôn, không sợ gây ra trò mất mặt sao.”
Nhìn thấy Dương Tiêu còn trẻ tuổi như vậy, trên khuôn mặt Tạ Quần hiện lên nét kiêu căng ngạo mạn, giống như những gì Dương Tiêu nói đều là lời vô căn cứ.
“Người anh em Dương Tiêu này, cậu xác định bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này là hàng nhái sao?” khi nghe thấy lời này, hai mắt Kim Đại Chung lóe lên sự hưng phấn.
Nếu như chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh này là giả, vậy thì trò vui này cũng lớn lắm, Tạ Quần muốn một chân đạp ông xuống, căn bản là chuyện không thể nào.