Hổ Tế

Chương 581




Chương 581:

 

“Chị, em đã nghe nói về chuyện hôm nay mẹ kể cho em nghe!” Đường Đường bịa ra một lời nói dối trắng trợn.

 

Đường Mộc Tuyết cười khổ: “Em không cần an ủi chị đâu, chị không sao! Em cũng đừng chỉ trích Dương Tiêu, ai cũng có một cuộc sống của riêng mình. Năm năm qua, Dương Tiêu đã chịu quá nhiều bất công trong gia đình chúng ta, là nhà chúng ta trói buộc Dương Tiêu.”

 

Nghe vậy, Dương Tiêu càng cảm thấy hỗ thẹn, cho tới bây giờ Đường Mộc Tuyết vẫn không nói một lời không tốt về anh trước mặt người khác.

 

“Chị, em không chỉ trích Dương Tiêu, nhưng chuyện này em phát hiện có rất nhiều điều kỳ lạ, em nghe nói Đường Hạo tìm Dương Tiêu trước, còn nữa, chị không cảm thấy Đường Dĩnh đột nhiên xuất hiện không đúng lúc sao?”

 

“Chị nghĩ xem, Đường Dĩnh nói thấy anh rể đến nơi ăn chơi đàn đúm, nhưng lúc hai người đến đó thì tình cờ thấy anh rễ bị một người phụ nữ đè dưới người. Chị nghĩ xem, Đường Dĩnh nói trước đó cô ta đã tình cờ nhìn thấy Dương Tiêu đi, giữa chuyện này chênh lệch thời gian không?”

 

“Nếu những gì Đường Dĩnh nói là sự thật, khi hai người tới đó không phải nhìn thấy hai người kia mới bắt đầu mà là hai người kia đã kết thúc rồi!” Đường Đường phân tích.

 

Đường Mộc Tuyết cẩn thận nghĩ lại những lời của Đường Đường, như thể cô đã thắp lên tia sáng hy vọng trong tuyệt vọng.

 

Đúng vậy! Đường Dĩnh nói cô ta đã nhìn thấy Dương Tiêu đến nơi ăn chơi đàn đúm, nếu Dương Tiêu đi thật, thì chắc chắn lúc đó bọn họ đã bắt đầu say mê rồi. Không hề có chuyện mới chỉ bắt đầu, rõ ràng là không đúng thời điểm, điều này rất kỳ lạ.

 

Đường Đường thấp giọng: “Chị, trong chuyện này em tin anh rể! Anh rẻ tuyệt đối không phải là loại người đó, anh ấy đã nhẫn nhục chịu đựng trong nhà chúng ta năm năm rồi. Nếu anh ấy muốn tiêu sái, không cần phải đợi tới bây giờ, đổi thành một người đàn ông khác sẽ không chịu nồi nhà chúng ta áp bức trong năm năm.”

 

“Sở dĩ anh rễ chịu đựng là vì tình yêu của anh ấy dành cho chị rất sâu sắc!”

 

Đường Mộc Tuyết đột nhiên cảm thấy như mơ, đúng vậy, năm năm qua bắt kể là mưa gió gì Dương Tiêu cũng sẽ đi cùng cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô.

 

Chẳng lẽ mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là giả?

 

Đường Đường trịnh trọng nói: “Chị à, theo lý mà nói, trên đời này cái gì cũng có thể gặp được.”

 

“Giống như, lạnh gặp ấm sẽ có mưa, xuân gặp đông sẽ có năm tháng, trời gặp đất sẽ có muôn đời, anh rể gặp chị, đây là định mệnh!”

 

“Trên đời này cái gì cũng có thể gặp được?” Đường Mộc Tuyết nằm ở trên giường lắm bảm một mình.

 

Có người nói cuộc đời của một người là định mệnh để gặp được hai người, một khoảng thời gian tuyệt vời, còn lại là những năm tháng nhẹ nhàng.

 

Dương Tiêu, trong năm năm, anh đã mang đến cho em ấm áp trong những năm tháng của em, khoảng thời gian này là thời gian tuyệt vời của em. Dù thế nào đi nữa, em vẫn hy vọng có thể tiếp tục bước đi cùng anh biết bao.

 

Trong thế giới này mọi thứ đều thay đổi, em muốn cùng anh chứng kiến sự vĩnh hằng, tại sao anh lại để em nhìn thấy cảnh tượng ở Xuân Thượng Nhân Gian?

 

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Đường Đường phức tạp nói: “Bây giờ em hiểu rồi, chị vì tình tương tư!”

 

“Vì tình tương tư?” Dương Tiêu nhìn Đường Đường.

 

Đường Đường thấp giọng nói: “Bắc Minh có cá, tên là Côn! Nam Hải có hoa, tên là Xuân; Xuân đi Thu đến, cây hải đường nở hoa! Xuân có mệnh của Côn, ai thương hại tình Thu! Không có lý do, vì tình tương tư!”

 

“Đúng vậy, bây giờ chị đang vì tình tương tư! Chị không thể chấp nhận tắt cả những gì chị ấy nhìn thấy, nhưng sâu trong trái tìm chị ấy lại thích anh, thật khó!”

 

Dương Tiêu hiểu ý của Đường Đường, nói cách khác, lúc này Đường Mộc Tuyết cũng có tình cảm với mình, nhưng cô không thể tha thứ cho những việc vô lý mà mình đã làm.

 

“Vậy bây giờ anh nên làm gì?” Dương Tiêu hỏi.