Chương 564:
Trong con hẻm u ám, chỉ thấy ba thanh niên tóc vàng ngăn Đường Đường lại, thanh niên cầm đầu đè vai Đường Đường, muốn hôn lên mặt Đường Đường.
“AI Thật ghê tởm, anh tránh ra!” Gương mặt xinh đẹp của Đường Đường biến sắc đẩy ngực thanh niên cầm đầu.
Đáng tiếc thanh niên càm đầu đè cô quá chặt, Đường Đường cũng không mạnh bằng bên kia, không thẻ thoát ra được chút nào.
Đường Đường nhanh chóng lây tay che má, người thanh niên hôn vào tay Đường Đường.
Nhìn thấy bàn tay đầy nước miếng, Đường Đường cảm thấy trong lòng ghê tởm: “Anh là đồ biến thái, anh buông tôi ra!”
Nhìn thấy Đường Đường càng giãy dụa, càng làm cho thanh niên cầm đầu càng hưng phấn, một khi phụ nữ không cự tuyệt, thật sự không có gì vui vẻ.
“Em gái à, trông em đẹp thật đấy, với cái nhan sắc này của em tôi chấm cho chín mươi chín điểm. Nào, cho anh trai ngửi một cái, đợi lát nữa ba anh sảng khoái, mỗi anh đây.
sẽ boa cho em một nghìn, em phải biết đồ ăn nhanh mới chỉ có hai trăm, ba lần mới được sáu trăm, ba anh đây cho em ba nghìn!” Thanh niên đứng đầu cười xấu xa.
Đường Đường kinh hãi, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô không biết phải giải quyết như thế nào.
Thanh niên cầm đầu túm lấy ngực Đường Đường, Đường Đường hắt ra theo bản năng: “Tôi… tôi không muốn tiền thối của anh. Anh rễ của tôi thật sự rất giỏi, các anh nên tránh ra!”
“Thật à? Anh đây còn giỏi hơn nữa!” Thanh niên đứng đầu trở nên không kiên nhẫn, lại hôn lên má Đường Đường.
Đường Đường không biết võ, lại nhìn thấy thanh niên xúc phạm mình, Đường Đường nghiến răng nghiền lợi, hung hăng húc đầu gối vào đáy quần của thanh niên.
Thanh niên đau đớn, nhanh chóng thả Đường Đường ra, che em trai rồi ngồi xổm trên mặt đất.
Sau khi ra đòn thành công, sắc mặt Đường Đường tái mét, lập tức xoay người bỏ chạy về phía sau.
“Hắc hắc, em gái, em có thể chạy thoát?” Đường Đường vừa quay đầu lại, hai thanh niên kia đã chặn trước mặt Đường Đường.
Tên cầm đầu tức giận nói: “Mẹ kiếp, dám đánh ông đây chê lâu hả, đè cô ta xuống cho tôi!”
“Vâng, đại ca!” Hai thanh niên đồng thanh đáp.
Đường Đường vừa tròn mười tám tuổi, sao có thể chống đỡ được hai người trẻ tuổi, nhanh chóng bị bọn họ giữ chặt.
Đường Đường kinh hãi lần nữa, cô biết mình sắp xong đời, nếu thân thể cô không còn nữa, cô thà chết còn hơn.
Mặc dù Đường Đường có tính cách bộc trực và hiếu chiến, nhưng cô ấy lại cực kỳ yêu cầu bản thân, tuyệt đối không cho phép người khác động vào cơ thể mình.
Thanh niên cầm đầu chạy chậm lại, vẻ mặt xấu xa nói: “Em gái nhỏ, chạy đi, sao không chạy nữa?”
“Anh rễ, anh ở đâu? Cứu em!” Đường Đường sợ tới mức nước mắt chảy ra.
Lúc này, Đường Đường chỉ có thể nghĩ tới Dương Tiêu.
Từ khi còn nhỏ, cô không có bất kỳ người bạn nam tốt nào, mối quan hệ tốt duy nhất mà cô có là với chị gái Đường Mộc Tuyết.
Một thời gian trước, Dương Tiêu đã xông vào trái tim cô, trái tim kiên định của Đường Đường đã hoàn toàn rung động.
Đúng vậy, Đường Đường đã yêu Dương Tiêu, hiện tại xảy ra chuyện, điều Đường Đường hy vọng nhất chính là Dương Tiêu có thể đến cứu mình.
Thanh niên cầm đầu hung ác nói: “Anh rể? Cô đừng gọi nữa! Anh rễ của cô sẽ không tới cứu cô đâu, em gái, dám đánh tôi, đêm nay tôi không chỉ dạy dỗ trên người cô, mà còn đăng ảnh của cô lên mạng, để mọi ngươi nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của cô.”
Vừa nói, thanh niên cầm đầu lao về phía Đường Đường một lần nữa.