Chương 561:
Triệu Cầm nào dám làm trái lệnh bà nội Đường, bà nội Đường đi theo bà ta vào.
Đường Hạo nhìn thấy bà nội Đường như nắm được cọng rơm cứu mạng, chạy tới trước mặt bà nội Đường, quỳ trước bà nội Đường nói: “Bà nội, cháu bị Dương Tiêu đánh.”
“Cái gì? Thằng phế vật này dám đánh cháu?” Bà nội Đường tức giận nói.
Đường Hạo vừa khóc vừa nói: “Vâng bà nội, thằng phế vật này đã liên thủ với Lý Thần Chiến đánh cháu, đánh cháu thê thảm. Thằng phế vật này còn bảo cháu đổ oan cho bà và Đường Dĩnh, bảo cháu nói với Mộc Tuyết những chuyện này là do bà và Đường Dĩnh hãm hại nó. Bà nội, lần sỉ nhục này bà không thể nhịn!
Rõ ràng là thằng phế vật này chủ động đi tìm gái, dựa vào đâu mà nói là bà nội và Đường Dĩnh đổ oan cho nó? Quá ghê tỏởm, thật sự quá ghê tởm!”
Nghe đến đây, bà nội Đường đột nhiên hiểu ra.
Bà ta đã hướng dẫn Đường Hạo và Đường Dĩnh làm việc này, nên bà ta biết rất rõ ràng.
“Dương Tiêu, cậu thật quá đáng!” Bà nội Đường tức giận chỉ vào mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu nắm chặt tay, bà nội Đường và Đường Hạo quá vô sỉ đến mức thật sự kinh hãi.
Nghe vậy, Đường Mộc Tuyết nhắm mắt lại, hàng lệ từ từ rơi xuống.
Triệu Cầm nghe đến đây, sắc mặt tức giận đỏ bừng: “Dương Tiêu, cậu thật sự không phải là cái thá gì! Chuyện cậu làm sai, còn muốn đổ oan cho người khác? Cậu còn là con người không?”
“Mộc Tuyết, mẹ nói với con, nếu con không ly hôn với thằng phế vật này, mẹ sẽ thở không ra hơi. Người phụ nữ mặc đồ đen kia đã nói, nếu mẹ dám nhằm vào Dương Tiêu nữa thì cô ta sẽ khiến mẹ biến mắt khỏi thế giới này!”
Đường Mộc Tuyết khóc không ra tiếng, cô còn tưởng mình đã hiểu lầm Dương Tiêu, nhưng không ngờ, đầu tiên Dương Tiêu đánh Đường Hạo, vu oan cho bà nội Đường và Đường Dĩnh, sau đó lại tìm một cô gái xinh đẹp đánh mẹ cô, chuyện này là như thế nào? Là đang ra oai giữ lập trường của mình?
“Mộc Tuyết, xin em hãy tin anh, anh thật sự bị người ta hãm hại, anh không tìm người đánh mẹ!” Trên trán Dương Tiêu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ban đầu, Dương Tiêu định tìm Đường Hạo làm rõ mọi việc, giờ thì hay rồi, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng mà ngược lại ngày càng gay gắt.
Triệu Cầm trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Không phải cậu tìm người làm? Vậy người phụ nữ mặc đồ đen mà tôi gặp trong chỗ đánh mạt chược là ai? Câu mau nói rõ cho tôi!”
Dương Tiêu há hốc mồm, thật sự không biết nên giải thích như thê nào.
Anh thật sự không biết người phụ nữ mặc đồ đen, càng không tìm người tát Triệu Cầm.
Triệu Cầm hung hăng nhìn chằm chằm Dương Tiêu nói: “Không nói được đúng không? Mộc Tuyết, loại đàn ông lòng dạ rắn rết này, sau này còn có thể hại chết gia đình chúng ta. Không cần nói gì nữa, ly hôn đi!”
Dương Tiêu nhíu mày, người phụ nữ mặc đô đen? Rôt cuộc người phụ nữ mặc đồ đen này là ai?
Đột nhiên, trong đầu Dương Tiếu xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, ánh mắt lập tức khóa chặt trên người Triệu Cầm, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Dương Tiêu, Triệu Cầm lảo đảo lùi lại.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Cậu còn định đánh tôi trước mặt Mộc Tuyết hả?” Triệu Cầm chỉ vào Dương Tiêu gầm lên.
Dương Tiêu trầm giọng hỏi: “Người phụ nữ kia cao khoảng 1m7? Trên mặt nạ màu đen có khắc một hình chim ưng?”
Bị Dương Tiêu hỏi, Triệu Cầm suy nghĩ kỹ, ánh mắt chợt sáng lên: “Đúng vậy, cao hơn Mộc Tuyết khoảng một hai cm. Trên mặt nạ hình như có một cái đầu chim ưng, cậu nói không sai, cậu còn biết cô ta, bây giờ cậu còn dám nói không quen biết cô ta nữa không? Chắc chắn là cậu tìm cô ta đến đánh tôi “Ảnh Huyên, là em sao?” Đột nhiên Dương Tiêu rất phấn khích.
Năm năm trước, cảnh tượng kia lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Dương Tiêu, anh gia nhập quân đội theo ý của Long Chủ thế hệ thứ nhất, tôi luyện thành lưỡi dao sắc bén của quốc gia, cuối cùng trở thành đội trưởng đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng.
Năm năm trước, khi họ hoàn thành nhiệm vụ, đi qua một khu rừng nhiệt đới, họ bất ngờ bị sát thủ hàng đầu thế giới ám sát.