Hổ Tế

Chương 47




CHƯƠNG 47

Đường Đường tỉnh ranh phát hiện ra chị gái của mình đặc biệt chú ý đến chiếc váy màu trắng xinh đẹp kia, Cô cắn răng, nắm tay Đường Mộc Tuyết kéo vào trong cửa hàng, vừa đi vừa nói: “Chị, chúng ta đi, hôm nay em sẽ mua quần áo cho chị!”

“Không cần, không cần đâu! Quá mắc rồi!” Đường Mộc Tuyết vội vàng nói.

Đường Đường dùng ngữ khí không thể nghỉ ngờ nói: “Không được! Bởi vì tên phế vật Dương Tiêu này mà chị đã chịu nhiều uất ức, em là em gái ruột của chị làm sao có thể để chị mắt mặt trong buổi họp lớp được; chiếc váy này mang xuống cho tôi.”

Nhìn cô nhóc có chút ngang ngược Đường Đường, Dương Tiêu khóc cười không được, không nói những chuyện khác, cô nhóc này đối với chị gái cũng không tệ.

Nhân viên bán hàng cũng không chậm trễ, lập tức đem chiếc váy trắng lấy xuống, Đường Đường đưa cho Đường Mộc Tuyết nói: “Chị, nhanh đi thử đi!”

Đường Mộc Tuyết gấp gáp nói: “Đừng! Chúng ta đổi sang tiệm khác xem thử!”

Cửa hàng này trang trí sang trọng, vừa nhìn liền biết là cửa hàng chuyên dành cho những người thuộc giai cấp thượng lưu, giá cả tất nhiên sẽ không hề tầm thường.

Đường Đường trịnh trọng nói: “Chị cứ yên tâm, em vừa nhận được tiền học bổng, vừa đủ tám ngàn! Có thể mua được chiếc váy này, chị mau đi thử đi, nếu không em sẽ tức giận đó!”

Đường Mộc Tuyết nhìn thái độ của Đường Đường vô cùng kiên cường, không cách nào thuyết phục được; chỉ có thể bước đến gian phòng thử đồ thay trang phục; từ phòng thử đồ bước ra, ánh mắt Dương Tiêu đột nhiên phát sáng.

Không thể không nói, Đường Mộc Tuyết khoác chiếc váy trắng lên người càng thêm xinh đẹp động lòng người, khí chất cao quý càng được thể hiện ra, giống như thiên nữ bước ra từ trong tranh, khiến người khác say mê.

Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu có chút ngại ngùng nói: “Thế nào?”

“Rất đẹp!” Dương Tiêu ngây ngốc nói.

Đường Đường cũng vô cùng hài lòng, nhìn về phía nhân viên bán hàng sảng khoái nói: “Chính là bộ trang phục này; chúng tôi sẽ mua nói”

Nhân viên bán hàng trực tiếp nói: “Thưa quý khách, tổng cộng 188..

“Bao nhiêu?” Đường Đường lập tức ngây người, cô còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm.

Nhân viên bán hàng không kiên nhẫn lập tại: “Tổng cộng 188..

Đường Đường trợn mắt há miệng nói: “Mắc đến như vậy sao?

Gần một trăm chín mươi ngàn, tại sao các người không đi cướp luôn đi?”

Trên khuôn mặt nhân viên bán hàng có chút khinh thường nói: “Chiếc váy này là do thợ may xuất sắc nhất ở Đức đích thân thiết kế và may mặc; giá này là giá sau khi đã giảm giá, giá gốc của chiếc váy này lên đến hon hai trăm ngàn.”

Hơn hai trăm ngàn? Đường Đường trực tiếp ngây người, cô lúc đầu còn cho rằng chiếc váy này chỉ có giá vài ngàn mà thôi, ai có thể ngờ rằng cách nhau đến hơn một trăm chín mươi ngàn.

Đường Mộc Tuyết cũng sợ đến ngây người, cô nhìn lên mác giá quần áo, giá gốc quả thật là hơn hai trăm ngàn, hiện tại cô không có biện pháp gì, nhiều tiền như vây cô cũng không thể mua nổi; chỉ trong chốc lát đã trở thành trò cười cho người khác.

“Ba kẻ nghèo kiết xác còn mặc mũi đến đây? Nếu tôi là các người sớm đã tìm một kẻ hở để trốn đi rồi!”

Lúc này, một âm thanh khinh thường vang lên.

Chỉ thấy một người con gái khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, kiêu ngạo bước vào.

Cô ta nhìn đến chiếc váy trắng đang khoác trên người Đường Mộc Tuyết, ánh mắt tỏa sáng sang đó nhìn sang vị thiếu niên bên cạnh, nũng nịu nói: “Châu thiếu, em muốn chiếc váy đó, có được không?”

Người thanh niên mặc trang phục Versace, tay đeo đồng hồ Rolex sau khi nhìn sang Đường Mộc Tuyết, không kìm được ánh mắt say mê của mình.

Sau đó hăn hít sâu một hơi, nhìn nhân viên bán hàng nói: “Chúng tôi mua bộ trang phục này!”

Mặc dù giá cả không rẻ, nhưng trước mặt mỹ nữ, hắn không thể khiến bản thân bị mất mặt.

“Vâng!” Nhìn vị khách vừa bước đến, mặc quần áo không hề tầm thường, trên khuôn mặt nhân viên bán hàng tràn ngập nụ cười.

Sau đó, nhân viên bán hàng hung hăng nhìn sang Đường Mộc Tuyết nói: “Có nghe gì không? Bộ trang phục này đã có người mua rồi, còn không cởi ra; không sợ làm bẩn nó hay sao; nếu bộ trang phục này bị bẩn, cô có thể đền được không?”

Khuôn mặt nhỏ của Đường Mộc Tuyết trở nên trắng bệch, khi nhìn thấy khuôn mặt khinh thường của nhân viên bán hàng, trong lòng cô không còn chút cảm giác gì nữa.

Ngay lúc trong lòng cô tràn ngập chua xót, một âm thanh không mấy vui vẻ vang lên: “Thật ngại quá, bộ trang phục này chúng tôi đã chọn trước. Thanh toán đi!”

Chính ngay khoảnh khắc đó, Dương Tiêu bước lên phía trước, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng.