Hổ Tế

Chương 462




Chương 462:

 

Dương Tiêu nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Anh cũng không nghĩ mình tùy tiện đánh bừa lại trúng!”

 

Chuyện này Dương Tiêu cũng không có ý che dấu Đường Mộc Tuyết, sự việc đại khái chính là như vậy, chỉ là Dương Tiêu dùng lý do chó ngáp phải ruồi có chút miễn cưỡng.

 

Trên thực tế, Dương Tiêu cả thân trừ tà, chỉ là không tiện tiết lộ quá nhiều với Đường Mộc Tuyết.

 

Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu giống như nhìn phải một tên yêu nghiệt: “Anh vậy mà lại biết trừ tà? Có phải lầm lẫn ở đâu không?”

 

“Hày! Mộc Tuyết, anh trước đây bình thường vẫn xem những thể loại phim khương thi, phim đạo mộ, cho nên tùy tiện đánh bừa mà trúng thôi, anh biết rằng lại thành công!”

 

Dương Tiêu lạnh nhạt nói.

 

Đường Mộc Tuyết cũng không hề có ý truy hỏi quá nhiều, cô cảm giác được rằng Dương Tiêu không hề có ý lừa gạt.

 

Nghĩ đến những chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng Đường Mộc Tuyết đối với Dương Tiêu dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

 

“Dương Tiêu, em muốn nói một câu với anh!” trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết dâng lên một ráng ửng hồng.

 

Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Lời gì? Thần bí như vậy?”

 

Đường Mộc Tuyết khẽ cắn môi nói: “Thái độ đối với hôn nhân chính là, đôi khi sẽ có hâm mộ, nhưng nhiều nhất chính là may mắn! Trong cuộc sống luôn nhiều thay đổi như vậy, em muốn cùng anh nhìn ngắm vĩnh hằng!”

 

Dút lời, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết đỏ ửng, lời ra những lời tỏ tình to gan này, đối với cô mà nói, quả thật quá khó.

 

Dút lời, Dương Tiêu nhìn sang Đường Mộc Tuyết, dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, mỗi một cuộc gặp gỡ đều có nguyên nhân, nếu không phải là ân trời, chính là một bài học, đây.

 

chính là ân đức mà ông trời đã dành tặng cho anh!”

 

Nghe thấy những lời này, trong lòng Đường Mộc Tuyết càng cảm thấy ngọt ngào, bản thân quả thật đã không nhìn lầm người.

 

Không lâu sau, chiếc xe di chuyển đến tập đoàn Y Dược Đường Nhân.

 

Đường Mộc Tuyết xuống xe, bước về phía văn phòng, cô nhất định phải lấy quần áo của mình mang về để giặt giũ, đây cũng là thói quen từ nhiều năm, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

 

Trong túi Dương Tiêu hiện tại không còn thuốc, anh dập tắt điều thuốc sau đó đi đến quầy thuốc lá bên cạnh công ty, Vừa bước đến trước cửa quây thuốc lá, Dương Tiêu liền cảm giác được một cỗ mùi máu tươi.

 

“Có chuyện gì?” Dương Tiêu đột nhiên nhíu mày.

 

Chấp hành nhiệm vụ nhiều năm ở bên ngoài, Dương Tiêu vô cùng mẫn cảm với mùi máu.

 

Trong cửa hàng bán thuốc lá lóe lên tia sáng le lói, Dương Tiêu nhanh như tên bắn lao về phía đó, chỉ nhìn thấy mặt đất bên trong có một vũng máu tươi.

 

Nhìn thầy vết máu, sắc mặt Dương Tiêu lập tức thay đồi.

 

Không may, Long Ngũ xảy ra chuyện rồi!