Hổ Tế

Chương 422




Chương 422:

 

Nếu như Dương Tiêu nhớ không lầm thì, hình như sự có lớn nhất ở khu dân cư cũ này là rò rỉ và nỗ khí gas trong các tòa dân cư của họ.

 

Lúc đó, tôi cứu Đường Mộc Tuyết trước, sau đó thì cứu đứa bé ở đối diện.

 

Thấy Dương Tiêu thất thần, bạch Du Tĩnh lạnh lùng nói: “Anh ngây ra cái gì? Ý trung nhân của tôi cũng không phải là anh, theo như nhiều lần nghe ngóng của tôi, người anh hùng vô danh đó hình như họ Dương, cũng cùng họ với anh, nhưng anh so với ý trung nhân của tôi thì đúng là một trời một vực!”

 

Điều mà Bạch Du Tĩnh coi thường nhát chính là đàn ông ăn bám, đối với cô mà nói là một người đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác một mảng trời của gia đình, nếu có năng lực thì có thể đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ trong xã hội hơn.

 

Ngoài vai trò là chủ tịch của Tập đoàn châu báu Bạch Thị, thì Bạch Du Tĩnh còn là đại sứ từ thiện khu vực thành phố Trung Nguyên.

 

Trong vài năm qua, Bạch Du Tĩnh đã quyên góp tới một tỷ nhân dân tệ, phá vỡ kỷ lục cao nhất trong khu vực thành phố Trung Nguyên này.

 

Điều quan trọng nhất chính là Bạch Du Tĩnh làm việc thiện không cần báo đáp, cũng chưa từng chụp ảnh chung với ai về khoản quyên góp này, từ trước tới nay chưa từng dùng những thứ này làm chuyện khoe khoang.

 

Vụ rò rỉ và nỗ khí gas ở khu dân cư cũ kỹ này đã trở thành tâm điểm của khu vực thành phố Trung Nguyên trong thời gian gân đây, đặc biệt hành động của người anh hùng đó đã khiến nhiều người cảm động.

 

Chỉ tiếc là, nhiều phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn, nhưng toàn bộ điều bị từ chối.

 

Đây là ý của Dương Tiêu, đội cứu hỏa đích thân ra mặt từ chối mọi cuộc phỏng vấn, bản thân Dương tiêu càng không muốn xuất hiện trước mặt công chúng.

 

Trong mắt Bạch Du Tĩnh, chỉ có người nam nhân nhiệt huyết như vậy mới có thể có được sự coi trọng từ cô, người nam nhân nhiệt huyết như vậy mới có thể là ý trung nhân của cô.

 

Ở vị trí của Bạch Du Tĩnh, là người muốn có tiền và tiền, muốn quan hệ có quan hệ, vốn dĩ cuộc sống không thiếu bất cứ thứ gì, nên cô cũng chỉ hy vọng một nửa kia của mình là một người đàn ông thực sự, đầu đội trời chân đạp đât.

 

“Hey hey!” Bị Bạch Du Tĩnh nhìn chằm chằm, Dương Tiêu cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

 

Thậm chí, Dương Tiêu còn không dám nhìn Bạch Du Tĩnh, trong lòng hắn có chút áy náy.

 

Thành thật mà nói, nếu Bạch Du Tĩnh biết rằng hắn chính là anh hùng vô danh đó, không biết cảnh tượng lúc đó sẽ xấu hỗ đến mức nào.

 

Đặc biệt, Bạch Du Tĩnh liên tục nói rằng người anh hùng vô danh được cứu người trong biển lửa chính là ý trung nhân của cô, điều này khiến Dương Tiêu càng thêm bất an.

 

Anh ấy sợ rằng nếu Bạch Du Tĩnh biết được, sẽ nói với anh câu nói hãy đến chỉnh phục tôi đi, thì chắc chắn sẽ có trò vui diễn ra.

 

Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh khinh thường nói: “Đồ đàn ông vô dụng!”

 

Mặc dù Dương Tiêu đã đánh bại ông nội của cô là Bạch Nguyên Kiệt, nhưng Bạch Du Tĩnh từ tận đáy lòng vẫn luôn coi thường Dương Tiêu .

 

Cho dù Dương Tiêu có tốt đến đâu, chỉ cần là ăn bám, cô đều coi thường.

 

Bạch Nguyên Kiệt sắc mặt khó coi nói: “Du Tĩnh, sao cháu lại có thể ăn nói với anh bạn Dương Tiêu như vậy được?

 

Ông nội từ nhỏ đã dạy con như thế nào?”