Hổ Tế

Chương 411




Chương 411:

 

Vừa rồi tên Lưu Chiến Thắng này không phải vô cùng hung hăng hay sao, khiến cho Dương Tiêu cảm thấy cực kỳ phản cảm, đặc biệt chính là việc lấy người nhà hắn ra làm trò đùa, chuyện này Dương Tiêu không cách nào chấp nhận được.

 

“Có nghe thấy không? Đều lên hét cho tôi!” Lý Thần Chiến vẫy tay ra hiệu, hét lên một tiếng.

 

Đánh gãy một chân?

 

Cảm nhận được sát ý bất ngờ ập đến từ Lý Thần Chiến, hai chân Lưu Chiến Thắng mềm nhữn, ngã bệch ra nền đất, một mùi hôi thối từ trên người Lưu Chiến Thắng bay ra khắp nơi.

 

Tỉ mỉ quan sát kĩ thì chỉ thấy Lưu Chiến Thắng này bị dọa sợ đến mức tiểu tiện ra ngoài.

 

Lưu Chiến Thắng tự nhiên biết rõ Lý Thần Chiến này có bao nhiêu hung tàn, hắn ta trước giờ không nói hai lời, không lẽ bản thân hôm nay thật sự phải bị đánh gãy một chân hay sao?

 

Hắn vẫn còn trẻ tuổi, nếu như bị tàn phế, đây cũng là chuyện Lưu Chiến Thắng không cách nào nghĩ đến trước được.

 

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi; Dương Tiêu, Dương đại ca, Dương đại gia, tha cho tôi đi, tôi sẽ không dám nữa đâu!”

 

Lưu Chiến Thắng biết rằng người có thể thu hồi mệnh lệnh chỉ có một mình Dương Tiêu mà thôi, hắn hung hăng tát lên mặt mình hai cú, sau đó chạy đến ôm lấy chân Dương Tiêu khóc lóc ỉ ôi.

 

Một cảm giác khủng bó vây quanh đỉnh đầu Lưu Chiến Thắng, khiến cho cảm giác ưu việt từ gia tộc thế gia hoàn toàn sụp đỏ.

 

Hắn rất rõ ràng, bản thân vừa rồi quá càn rỡ, nếu như không khiến Dương Tiêu nguôi giận, vậy thì có khả năng bản thân thật sự sẽ bị đánh gãy một chân.

 

Đám tiểu đệ của Lý Thần Chiến nào có quản nhiều đến như vậy, trực tiếp kéo Lưu Chiến Thắng ra bên ngoài, sau đó dùng gậy đánh bóng hung hăng đánh lên chân Lưu Chiến Thắng.

 

Gậy đánh bóng hung hăng đánh xuống, Lưu Chiến Thắng đau đến mức suýt chút nữa ngất xỉu sang một bên.

 

“Tôi biết sai rồi, tôi thật sự không dám mạo phạm nữa đâu!” Lưu Chiến Thắng khủng hoảng nói.

 

Giây phút này hắn đau đớn đến không chịu được, nều còn đánh tiếp nữa chân phải của hắn nhát định tàn phế.

 

Khuôn mặt Dương Tiêu không chút cảm xúc, những điều này toàn bộ đều là do Lưu Chiến Thắng tự tìm lấy.

 

Hôm nay nếu không phải bản thân hắn đã trở nên cường đại, Lý Thần Chiến là người của mình, thì tên Lưu Chiến Thắng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy được chứ?

 

Tục ngữ có câu: Nhân từ không thể chấp chưởng chuyện bình, người trọng tình cảm không thể làm việc lớn, người có nghĩa không thể quản tài sản, người hiền từ không thể làm quan, nhân từ với kẻ thù luôn luôn là tàn nhẫn với bản thân.

 

Nhìn thấy Dương Tiêu không đổi sắc mặt, Lưu Chiến Thắng hoảng hốt nhìn sang Cung Linh Nhi cầu cứu: “em gái Linh Nhi, anh biết sai rồi, đừng để bọn họ đánh nữa, mau giúp anh cầu tình, anh thật sự biết sai rồi, anh sẽ xin lỗi Dương Tiêu vì những lời vừa rồi, anh thật sự biết sai rôi!”

 

Mặc dù hành vi của Lưu Chiến Thắng khiến cô cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cô từ nhỏ đến lớn đều chơi với Lưu Chiến Thắng, cô không thể nào trơ mắt nhìn Lưu Chiến Thắng bị người ta đánh gãy chân được.

 

Điều quan trọng nhất chính là, Lưu Gia dù sao cũng là một trong bốn đại gia tộc lớn ở thành phố Trung Nguyên, nội tình thâm hậu, sánh ngang với Cung Gia bọn họ, nếu như Dương Tiêu thật sự đánh gãy một chân của Lưu Chiến Thắng, Lưu Gia nhất định sẽ tiến hành báo thù với Lưu Gia, e rằng đến cả Lý Thần Chiến cũng không có đủ năng lực ngăn cản.