Chương 317
Sau khi tiễn Đường Mộc Tuyết trở về nhà, cũng đã gần mười một giờ.
Sau khi dặn dò Đường Mộc Tuyết vài câu, Dương Tiêu liền lập tức bước ra ngoài tìm Lý Thần Chiến.
Đường Mộc Tuyết biết rằng Dương Tiêu lúc này nhất định vẫn còn công việc cần xử lý.
Hành hạ cả một đêm, Đường Mộc Tuyết triệt để kiệt sức mệt mỏi, cô liền đơn giản tắm rửa, sau đó nằm trên giường, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ không chút khiếm khuyết tràn ngập nụ cười sung sướng.
Đêm nay, Dương Tiêu đã mang đến cho cô vô số sự cảm động, khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc.
Sau khi tìm thấy Lý Thần Chiến, Dương Tiêu liền nói: “Chuyện tôi giao cho anh đã thu xếp ổn thỏa hay chưa?”
“Điện hạ, tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn thỏa!” Lý Thần Chiến gật đầu nói.
Lý Thần Chiến sau khi ra hiệu cho một tên thủ hạ, rất nhanh liền có một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt của Dương Tiêu.
Đây là một thiếu nữ phương Đông với mái tóc nâu lượn sóng phong cách Ireland, thân thể mảnh khảnh nhưng lồi lõm đầy đủ, phấn mắt màu tím nhạt, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt lười biếng quyền rũ, ngón tay thon dài sơn đen, da dẻ trắng tươi, , dưới ánh sáng của ánh đèn nõn nà giông như mỡ đặc.
Trang phục bó sát, cô ta mặc một bộ sườn xám bó thân hoa văn hoa lan tím, tỏa ra nồng đậm khí chất phong tình của nữ nhân phương Đông.
Lý Thần Chiến bước lên giới thiệu vài câu: “Điện hạ, người con gái này tên là Nhiễm Trinh Trinh, là “đóa hoa giao tiếp” nồi tiếng thành phố Trung Nguyên, không ít ông chủ lớn đều thích đến tìm cô ấy, chỉ phí phục vụ một đêm cũng không thấp hơn các người mẫu hạng một trong giới giải trí.
“Vậy sao?” Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc thốt lên.
“Đóa hoa giao tiếp” ở nơi này chính là chỉ các cô gái bán hoa.
Lý Thần Chiến tiếp tục nói: “Tái Trinh Trinh cùng với đám người diêm dúa kia không giống nhau, cô ta cùng đám ma cô không dính líu chút quan hệ nào với nhau, chỉ đơn độc làm một mình, hơn nữa phục vụ cũng thuộc hạng nhất, không lâu trước đây, Tái Trinh Trinh nhiễm bệnh, vô cùng phù hợp với yêu cầu của Điện hại”
Dương Tiêu sau khi nghe xong, tỉ mỉ quan sát Nhiễm Trinh Trinh từ đầu đến cuối.
Không thể không thừa nhận, người con gái tên Nhiễm Trinh Trinh này vô cùng xinh đẹp, nếu như Đường Mộc Tuyết là một trăm điểm, vậy thì cô gái này tuyệt đối có thể đạt chín mươi điểm.
Hơn nữa, người con gái này vô cùng gợi cảm, con người lại đặc biệt có khí chất, vừa nhìn liền khiến người khác cảm thấy chính là con gái xuất thân từ gia tộc hào mông, chứ không giống như gái bán hoa.
Dương Tiêu sau khi tìm hiểu rõ bệnh tình Nhiễm Trinh Trinh mắc phải, trong lòng dựng ngón tay cái khen ngợi đối với Lý Thần Chiến.
Căn bệnh mà Nhiễm Trinh Trinh mắc phải chỉ cần xảy ra quan hệ sẽ nhiễm phải, quả thực vô cùng phù hợp với yêu cầu của Dương Tiêu, “Dương tiên sinh!” nhìn thấy Dương Tiêu bước đến trước mặt mình, Nhiễm Trinh Trinh vô cùng cung kính nói.
Trước khi đến đây, Lý Thần Chiến đã giải thích rõ cho cô tình huống.
Dương Tiêu khuôn mặt nghiêm túc nói: “Tôi muốn cô giúp tôi câu dẫn một người, sau đó đem căn bệnh này truyền nhiễm cho anh ta, sau khi việc thành, tôi sẽ thưởng cho cô ba triệu nhân dân tệ, thời gian không cần quá nhiều, chỉ cần ba ngày là đủ rồi.
“Ba ngày ba triệu nhân dân tệ sao?” Nhiễm Trinh Trinh có chút động lòng.
Những vị khách bình thường cô tiếp đãi giá cao nhất một đêm cũng chỉ có hai trăm ngàn nhân dân tệ, bình thường đều là năm sáu mươi ngàn nhân dân tệ, một ngày kiếm được một triệu nhân dân tệ quả thật khiến cho cô rung động.
“Không sai!” nhằm đối phó với Đường Hạo, Dương Tiêu không tiếc chỉ ra số tiền lớn.
Nhiêm Trinh Trinh do dự một lát sau đó nói: “Dương tiên sinh, tôi không chấp nhận sex group, chuyện này anh chắc cũng hiểu rối”
Dương Tiêu gật đầu trả lời: “Như những gì tôi vừa nói, chỉ cần câu dẫn một người là được, nếu như không thành, tôi vẫn sẽ thưởng cho cô một triệu nhân dân tệ.”
“Được!” Nhiễm Trinh Trinh đồng ý.
Đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, cô quả thực không cách nào từ chối được.
Dương Tiêu híp mắt, khóe môi nhéch lên.
Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu như phạm ra, lễ phép nhường ba phần, người nếu tiếp tục phạm đến ta, ta nhất định phản đòn, nếu người vẫn không buông tha, chỉ đành diệt cỏ tận gốc.
Đường Hạo, lần này tôi trước mắt phản một đòn, lần sau nếu còn tái phạm, tôi nhát định diệt cỏ tận gốc.
Lần này do anh chủ động rút đao, vậy thì đừng trách tôi tại sao lại phản đòn.