Trên trán một người đàn ông trung niên đồ mồ hôi như mưa: “Vâng, vâng, lão tiền bồi yên tâm, chuyện này tôi nhát định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng!”
Cúp điện thoại, người đàn ông trung niên như bị trút hệt sức lực, cả người gân như sắp ngã quy xuông.
Vừa rồi, khi bên Đề Đô gọi tới khiến người đàn ông trung niên gân như sợ hãi.
“Bí thư, có chuyện gì vậy ạ?” Thư ký hỏi.
Người đàn ông trung niên liên tục hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: “Khốn kiếp, kẻ nào dám giam giữ thần chết điện hạ? Tra cho tôi, tra kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu để tôi biết có người có lòng xâu nhắm vào thần chết điện hạ, tôi sẽ lột da của kẻ đó!”
Dương Tiêu bị giam giữ, toàn bộ thành phố Trung Nguyên nỗi lên sóng ngâm.
Nhà họ Cung nhận được tin tức, nhà họ Lưu nhận được tin tức, nhà họ Hoa nhận được tin tức, đám người Kim Đại Chung lần lượt nhận được tin tức.
KítH Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các gia đình giàu có đêu đi vệ phía mà Dương Tiêu bị giam giữ.
Ngay lúc này, thanh niên canh giữ Dương Tiêu ở bên ngoài phòng giam nhìn người đàn ông trung niên uy nghiêm trước mặt, cung kính nói: “Xin lỗi thủ trưởng, ngài muôn đưa Dương Tiêu đi thì phải được sự đồng ý của cấp trên tôi!”
“Cấp trên của cậu? Hình Kiến? Hừ!
Tôi muốn dẫn người đi, Hình Kiến dám ngăn cản?” Người trung niên cười lạnh.
Thanh niên phòng giam giữ cười khổ: “Thủ trưởng, thực xin lỗi, tôi không thể để cho ngài đưa Dương Tiêu đi được!”
Anh ta có trách nhiệm với Hình Kiến, Hình Kiến có trách nhiệm với người trung niên này.
Tuy rằng người trung niên là lãnh đạo của anh ta, nhưng nêu không có sự đồng ý của, Hình Kiến, thanh niên sẽ không đề người trung niên đưa Dương Tiêu đi.
“Sao? Cậu dám ngăn cản tôi? Tránh ra!” Người trung niên tức giận măng.
Thanh niên phòng giam giữ trông rất hoảng sợ, anh ta bất lực trước vị thủ trưởng này.
Cửa phòng bị cưỡng chế mở ra, người trung niên bước vào phòng giam nhìn Dương Tiêu, nghiêm nghị nói: “Cậu là Dương Tiêu đúng không?”
“Sao hả? Tôi vừa vào đây đã có nhiều ông lớn đầu trâu mặt quỷ đến gặp?” Dương Tiêu khịt mũi.
Nói thật, nêu Dương Tiêu muốn rời đi, ai có thê giữ lại?
Chỉ là Dương Tiêu không muốn rời đi, anh muôn xem sau khi anh đi vào rốt cuộc sẽ có ông lớn nào ở thành phố Trung Nguyên tới gây rồi cho mình.
Người trung r niên cười giễu cọt: “Trông cậu rất bình tính! Đưa thằng nhóc này đi cho tôi!”
“Vâng!” Hai người đàn ông đứng sau người trung niên tiên lên bát giữ Dương Tiêu.
Dương Tiêu rất hợp tác, anh biết sớm muộn gì mình cũng sẽ trở lại Đề Đô.
Trước khi rời đi, Dương Tiêu phải đảm bảo môi trường ở thành phô Trung Nguyên được an toàn, Đường Mộc Tuyết sẽ không bị kẻ xấu tấn công..