HítIII Một ý tưởng táo bạo tự nhiên nảy sinh, đám con con cháu dòng chính nhà họ Đường không khỏi hít một hơi lạnh.
Nghĩ rằng Dương Tiêu là cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô, đầu óc của tất cả người nhà họ Đường ong ong, câm như hễn.
Đúng lúc này, phía bên nhà họ Dương ở Đề Đô cũng gọi cho Dương Tiêu.
Người gọi đến là Trịnh Thu, quản gia của nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Cậu chủ nhỏ, tôi nghĩ hiện tại người của nhà họ Đường ở Trung nguyên đều suy sụp cả rồi!” Trịnh Thu cười thân thiện nói.
Đôi mắt Dương Tiêu sắc bén như chim ưng: “Đám người nhà họ Đường này sẽ không bao giờ nghĩ răng tôi là con_ rơi bị nhà họ Dương ở Đê Đô trục xuất.
Bây giờ, đã đến lúc đám người nhà họ Đường này nhìn thấy thứ thuộc về Dương Tiêu tôi.”
Hừi Trên người Dương Tiêu toát ra một loại hơi thở cực lớn, người anh thăng như kiếm, khí thế kinh người khiến người ta không thể khinh thường.
Nghe thấy Dương Tiêu tự giêu mình là con rơi của nhà họ Dương ở Đế Đô, Trịnh Thu lắc đầu cười khổ, ông có thể cảm nhận được Dương Tiêu có ân oán sậu nặng đói với nhà họ Dương ở Đề Đô.
Cúp điện thoại, bà cụ Dương ở Đề Đô hỏi: “Lão Trịnh, bên Trung Nguyên kia thế nào rồi?”
“Cậu chủ nhỏ vẫn oán hận không giảm! Chỉ trách là quyết định tàn nhẫn của bà chủ năm đó khiên lòng của cậu chủ nhỏ lạnh.” Quản gia Trịnh thôn thức nói.
Ông sống trong nhà họ Dương ở Đề Đô cả một đời, tuy rằng không nắm quyền nhưng lời nói lại có trọng lượng, trước mặt bà cụ, Trịnh Thu nói chuyện vân mở lòng như cũ.
Bà cụ Dương thờ ơ nói: “Nó đã muôn nhằm vào nhà họ Đường ở Trung Nguyên, thì chúng ta hãy trở thành người tốt.
Phiền lão Trịnh đến thành phó Trung Nguyên một lần nữa!”
“Thế cũng được!” Trịnh Thu không từ chỗi.
Đứng trên đỉnh tòa nhà tập đoàn Tuyết Tiêu, nhìn lên bầu trời vô tận, Dương Tiêu bình tính nói: “Gọi cho Lý Minh Hiên, tôi không đợi được nữa!”
Nghĩ đên nỗi nhục nhã hơn năm năm qua, Dương Tiêu không kìm được năm chặt tay, anh thật sự chờ không nồi muốn nhìn thấy dáng chết lặng của người nhà họ Đường.
“Vâng!” Thư ký của Long Ngũ trịnh trọng nói.
Ngay lúc này, Đường Dĩnh đang hồn bay phách lạc, cô ta không thê tin được tât cả những chuyện này, không thể tin được rằng người nhà họ Dương thích không phải Đường Dĩnh mà là Đường Mộc Tuyết.
“Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?” Đường Dĩnh vô cùng tức giận.
Đám người Đường Hạo, bà cụ Đường như bị dội gáo nước lạnh vào người, cả người đều ngây ra như phông.
Ngay lúc mây đen đang bao phủ nhà họ Đường, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước vào tập đoàn Y dược Đường Nhân.
Người đàn ông vừa bước vào, ném ra một tập tài liệu, lạnh lùng nói: “Đây là giây mời của luật sư nhà họ Lý ở Đồng Hải.
Lúc trước Lý tổng nhà chúng tôi đã nói, sự hợp tác giữa hai công ty chỉ công nhận cô Đường Mộc Tuyết.”
“Bây giờ, nhà họ Đường các người đã đơn phương vi phạm hợp đông.
Hẹn sáng mai gặp nhau trên tòa án!”
Cái gì! Giấy mời của luật sư?.