Lời này vừa dút, trong mắt Đường Mộc Tuyết lộ ra niềm hy vọng.
Lúc này, nhà họ Đường đã giao lô thuôc năm mươi triệu tệ cho Lý Minh Hiên.
“Bà nội, lần này chúng ta kiếm được lời lớn rồi!” Đường Hạo kích động nói.
Bà cụ Đường cười không khép được miệng, lô thuộc năm mươi triệu tệ, đủ để nhà họ Đường kiếm được ít nhất một trăm triệu tệ.
Với số tiền này, không lâu nữa nhà họ Đường sẽ lọt vào hàng ngũ những đại gia bậc nhất, thỏa mãn ước nguyện âp ủ bao năm nay của bà ta.
Bà cụ Đường cỗ nén vui mừng, bà ta đi tới trước mặt Lý Minh Hiện nói: “Lý tổng, hàng hoá không có vấn đề gì chứ?”
“m, không tệ, tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi!” Lý Minh Hiên hài lòng gật đầu.
Bà cụ Đường nheo mắt, cười nói: “Lý tổng hài lòng là được.
Tôi muốn hỏi một chút, không biết khi nào Lý tổng định thanh toán cho nhà họ Đường chúng tôi?”
… toán? Thanh toán gì?” Nghe vậy, Lý Minh Hiên nhướng mày, chán ghét nhìn chằm chằm bà cụ Đường.
Thanh toán? Thanh toán gì?
Nhìn thây vẻ mặt chán ghét của Lý, Minh Hiên, bà cụ Đường trợn to mắt, trong lòng lộp bộp, dâng lên một dự cảm không rõ.
Không lẽ nhà họ Lý ở Đông Hải không định thanh toán cho bọn họ, muôn giở trò côn đồ với nhà họ Đường của bà ta?
Nhìn vẻ mặt Lý Minh Hiên không vui, bà cụ Đường gượng cười: “Lý tông thật sự còn biêt nói đùa với tôi! Hiện tại nhà họ Đường chúng tôi đã cung cấp lô hàng năm mươi triệu tệ thuôc chữa bệnh theo yêu câu của Lý tổng, Lý tổng cậu xem số dư kia?”
“Bà Đường, tôi nghĩ là bà đã hiểu làm gì đó?” Lý Minh Hiên cau mày.
Nhìn thây mây đen trên mặt Lý Minh Hiên càng ngày càng dày, trong lòng bà cụ Đường dâng lên dự cảm không rõ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chẳng lẽ nhà họ Lý ở Đông Hải thật sự muôn quyt nợ nhà họ Đường?
Nhà họ Lý là gia tộc mạnh nhất ở Đông Hải, nêu Lý Minh Hiên thực sự muôn quyt nợ, thì nhà họ Đường cũng bó chân bó tay.
Bà cụ Đường lại cười mỉa nói: “Lý tổng hãy nói rõ, tôi có chút không hiểu rốt cuộc ý của Lý tổng là gì?”
“Bà Đường, trong hợp đồng mà bà và tôi đã ký có ghỉ rõ ràng răng khoản thanh toán số dư sẽ do nhà họ Lý ở Đông Hải thanh toán cho nhà họ Đường vào mỗi quý một lần.
Bây giờ sự hợp tác của chúng ta hoàn toàn chưa đủ một quý.
Tại sao tôi phải thanh toán số dư cho nhà họ Đường các người?” Lý Minh Hiên lạnh lùng nói.
Cái gì! Thanh toán mỗi quý một lần?
Nghe vậy, sắc mặt của bà cụ Đường lập tức cứng đờ.
Đúng vậy, quả thật trong hợp đồng có một điêu khoản như vậy.
Nhưng hợp đông là chết, người là sông, bình thường có rất nhiêu sự hợp tác không thực hiện theo hợp đồng..