Mặc dù là người của đội phá án huyện Thiên Sơn, nhưng ông ta biết đây là chuyện của nhà người ta, ông ta giữ thê diện cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn Tôn Phú Quý: “Ông nói tất cả những chuyện này đêu là do Triệu Văn Triết bảo ông làm?”
“Đúng vậy, tất cả là do Triệu Văn Triết bảo tôi làm, cậu ta cho tôi hai trăm nghìn tệ, bảo tôi bỏ thạch tín vào canh nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi!” Tôn Phú Quý vội vàng nói.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Được rồi!
Vậy ông sẵn lòng làm chứng chống lại Triệu Văn Triết không? Nêu một khi đã chắc chắn, Triệu Văn Triết mới là chủ mưu đứng sau, tội lỗi của ông sẽ được giảm rât nhiều!”
“Tôi sẵn lòng, tôi sẵn lòng phối hợp với các người!” Tôn Phú Quý nhanh chóng nói.
Dương Tiêu đáp: “Tốt lắm, ông Hồ, phong tỏa ngôi nhà nơi ở của Triệu Văn Triết, phải bắt ngay Triệu Văn Triết với tốc độ cực nhanh.”
“Hiểu rõ!” Hồ Khoan Quảng trịnh trọng nói.
Cùng lúc đó, trên mặt Triệu Văn Triết ngập tràn ý cười đáng sợ.
“Chậc chậc! Dương Tiêu, mày đúng là đô ngồc, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà cụ? Tốt lắm! Tặng không cho tôi bộ trang sức phỉ thúy hoàng gia giá chín triệu chín trăm tám mươi nghìn tệ, Triệu Văn Triết tôi nhận!”
Đúng lúc này, vang lên một tiếng châm chọc.
“Anh nhận? Thật không? Triệu Văn Triết, anh ngây thơ thật đầy! Đáng tiếc, anh không có mệnh nhận, càng không có mệnh tiêu!”
“Ai?’ Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Triệu Văn Triết thay đổi lớn.
Bang!
Ngay sau đó, cánh cửa của ngôi nhà bị đá tung, bóng dáng Dương Tiêu và những người khác bước từ bên ngoài vào.
“Dương Tiêu? Cảnh quan Hồ? Không phải các người đã đi rôi sao?”
Nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiêu và Hồ Khoan Quảng, Triệu Văn Triết như nhìn thấy ma, anh ta lập tức rùng mình không kìm được hét lên.
Ngay lúc này, Triệu Văn Triết chỉ cảm thây mình hoa mắt.
Anh ta biết rõ nếu Dương Tiêu và Hồ Khoan Quảng.
không rời đi, thì đó chắc chắn là âm mưu đã sớm nhắm vào anh ta.
“Mình nhìn nhằm rồi, chắc chắn mình nhìn nhằm!” Triệu Văn Triết trở nên kích động.
Anh ta nhanh chóng véo cánh tay của mình, một con đau nhói khiến não của Triệu Văn Triết đặc biệt tỉnh táo.
Lại nhìn Dương Tiêu và Hồ Khoan Quảng trước mặt, Triệu Văn Triết rùng mình: “Chuyện gì thế này? Đây không phải là mơ? Làm sao có thê không phải là mơ?”
“Triệu Văn Triệt, không làm việc trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa, hạ độc giết hại bà cụ, anh thật sự có thể làm ra loại chuyện này!” Dương Tiêu tức giận nói.
Triệu Văn Triết hoảng sợ: “Hạ độc giết hại bà cụ? Dương.
Tiêu, cậu nói gì? Sao tôi lại không hề hiểu? Cậu không được nói lung tung!”.