CHƯƠNG 246
Nhìn thấy thái độ ngang ngược của Lưu Hiểu Lâm, sắc mặt Dương Tiêu càng lúc càng khó coi.
“Tiện dân? Tại sao gọi là tiện dân?” Dương Tiêu lạnh giọng nói.
Lưu Hiểu lâm biết rằng Dương Tiêu chính là tên phế vật nổi danh có tiếng tại thành phố Trung Nguyên, cô từ tận đáy lòng chính là coi thường Dương Tiêu, đối diện với câu chất vấn này của hắn, Lưu Hiểu Lâm lạnh giọng nói: “Tại sao gọi là tiện dân sao? Anh chính là tiện dân, Đường Đường cũng là tiện dân, cả nhà các người chính là tiện dân!”
Sắc mặt Dương Tiêu dâng lên từng trận tức giận, hắn triệt để bị thái độ của Lưu Hiểu Lâm kích động.
“Cho nên theo ý của cô chính là chỉ cần điều kiện không so được với gia đình của cô thì đều là tiện dân?” Dương Tiêu lại lần nữa chất vấn.
Sắc mặt Lưu Hiểu Lâm ngạo mạn khinh thường nói: “Không lẽ không phải hay sao? Tiện dân nhà anh, tên vô dụng chỉ biết ăn cơm mềm!”
“Vậy sao?” Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, trên người đột nhiên xuất ra một cỗ nội lực khí thế to lớn.
Cỗ nội lực to lớn này thổi lên cuốn sạch bốn phía, trong văn phòng không ít người đều hoảng hốt cực độ, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được trong cơ thể của Dương Tiêu có một năng lực mạnh mẽ, khiến người khác hoảng sợ.
“Đời này của ta tự do tự tại, kẻ nào dám cao cao tại thượng?”
ánh mắt Dương Tiêu sáng rực lên nhìn chằm chằm về phía Lưu Hiểu Lâm.
Tại hiện trường lúc này, Lưu Hiểu Lâm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa té ngã trên nền đắt.
Một đám lãnh đạo trong văn phòng sắc mặt kích động; không sai, đời này của ta tự do tự tại, kẻ nào dám cao cao tại thượng.
Lúc này ba của Lưu Hiểu Lâm, Lưu Chính Lâm nhanh như tên bắn lao đến che chắn trước mặt Lưu Hiểu Lâm, trừng mắt nhìn Dương Tiêu tức giận nói: “Được lắm! Tên vô dụng nhà người dám hù dọa con gái tôi? Có tin tôi sẽ báo cảnh sát bắt luôn cả anh hay không?”
“Đúng vậy đó ba, nhanh chóng báo cảnh sát bắt tên vô dụng này lại!” Lưu Hiểu Lâm hồn hền tức giận nhìn Dương Tiêu.
Lưu Chính Lâm tức giận khôn nguôi, tên phế vật này vậy mà lại dám hung hăng với con gái của mình, chuyện này quả thực không thể tha thứ đượ!
c Lưu Chính Lâm nhìn sang hiệu trưởng Chấu Quốc Khánh: “Hiệu trưởng Châu, chân tướng chuyện này hiện tại đã rõ như ban ngày, ông vẫn còn chần chừ gì chứ? Còn không mau nhanh chóng công bồ thông báo đuổi học con tiện dân nhỏ này.
Đợi lát nữa tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt cô ta lại!”
“Chuyện này…” sắc mặt Đường Quốc Khánh đông cứng.
Không thể không nói, người đàn ông Lưu Chính Lâm này chính là chủ quản cao cấp của Tập đoàn dược phẩm chức năng Kim thị, tiền lương một năm cũng lên đến vài triệu, tài sản trong nhà cũng lên đến con số chục triệu, nhân mạch đông đảo, ông căn 3 bản không thể đắc tội được.
Hơn nữa, Chấu Quốc Khánh có quen biết với Lưu Chính Lâm, mặc dù quan hệ không máy thân thiết nhưng ít nhất cũng được xem là bạn bè.
Mặc dù chuyện này đầy rẫy sơ hở, nhưng vì kết giao với Lưu Chính Lâm, Châu Quốc Khánh chỉ đành phản bội bản thân một lần.
Ông khẽ ho nhẹ sau đó nhìn sang Dương Tiêu: “Dương tiên sinh, sự việc này đã được điều tra rõ ràng, anh xem nên…2”
Dương Tiêu chế nhạo: “Hiệu trưởng Châu ông đang nói đùa với tôi hay sao? Đã điều tra rõ ràng? Hiện tại các người nhiều nhất chỉ chứng minh được ngày hôm qua Đường Đường quả thật có đến nhà Lưu Hiểu Lâm, nhưng lại không hề chứng minh được chiếc đồng hồ Rolex đó có phải do Đường Đường lấy cắp hay không; cho dù báo cảnh sát, thì Đường Đường cũng chỉ được xem như nghỉ phạm mà thôi, không cách nào thành lập được hồ sơ tội phạm!”
“Chuyện này…” Châu Quốc Khánh không còn lời nào để nói.
Lời này chọc cho Lưu Chính Lâm nỗi trận lôi đình tức giận nói: *Thả rắm! Hôm qua chỉ có tiện nhân này đến nhà chúng tôi, nếu không phải do tiện nhân này lấy cắp không lẽ còn có người khác hay sao? Không lẽ chiếc đồng hồ Rolex của tôi tự biết mọc cánh mà bay đi mất sao?”
Dương Tiêu trầm giọng nói: “Có một câu nói chính là phòng ngày phòng đêm khó phòng trộm nhà, lỡ đâu là do bản thân các người lấy cắp thì sao?”
“Nói hươu nói vượn, ý của anh chính là đang vu khống tôi ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex của ba mình hay sao? Hoang đường!”
Lưu Hiểu Lâm sắc mặt nghiêm trọng nói.
Dương Tiêu cười lạnh một tiếng sau đó nhìn sang Lưu Hiểu Lâm nói: “Tôi cũng chưa từng nói rằng là do cô ăn cắp, nên cô cũng không cần phải kích động đến như vậy, có phải hay không đây chính là hành động không đánh mà khai, xóa bỏ mọi hiềm khích của bản thân hay không?”
“Thả rắm, con gái của tôi làm sao có thể ăn cắp đồ của tôi được!” Lưu Chính Lâm tức giận không thôi.
Lưu Hiểu Lâm tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng: “Ba, tên vô dụng này cũng thật đáng kinh tởm, hắn vậy mà lại dám sỉ nhục con, ba mau báo cảnh sát bắt tất cả bọn họ lại.”
“Vậy sao?” ánh mắt Dương Tiêu nhìn thẳng về phía Lưu Hiểu Lâm.
Lưu Hiểu Lâm căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu, dưới ánh nhìn của hắn, Lưu Hiểu Lâm sớm đã chột dạ.
Ai mà biết được, chiếc đồng hồ Rolex giá trị cao kia quả thật là do cô lấy cắp, cô chính là muốn tặng quà cho chủ Blog mà mình ngưỡng mộ, mà không tiếc công trộm lấy chiếc đồng hồ của ba mình sau đó đem rao bán ngoài chợ đêm.
Sự việc sau khi bại lộ, Lưu Hiểu Lâm vì tìm cách đẩy trách nhiệm mà vu khống cho Đường Đường tội danh ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex đó.