Hổ Tế

Chương 2398: 2398: Chương 1057






“Không đúng, nhà họ Dương ở Đê Đô, Dương Tiêu cũng họ Dương, những người này không phải đên vì Dương Tiêu đây chứ?”
“Đánh rắm! Đồ rác rưởi Dương Tiêu không xứng đề xách giày cho nhà họ Dương ở Đề Đô!” Đường Hạo khinh thường nói.

Bây giờ điều mà anh ta không muốn ng nhất là hai chữ Dương Tiêu, chuyện quà cưới giá trên trời này nhất định không liên quan gì đên Dương Tiêu.

Đường Hạo lây điện thoại di động ra tìm, báo với bà cụ Đường: “Bà nội, cháu đã kiểm tra, hiện tại cậu chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô là Dương Bân Hàn, không liên quan gì đên Dương Tiêu!”
“Ừ!” Bà cụ Đường gật đầu.

Bà ta cũng không tin Dương Tiêu sẽ sinh ra trong nhà họ Dương ở Đề Đô, món quà cưới này hắn là được tặng cho một người phụ nữ nào đó trong nhà họ Đường.

Bà cụ Đường quay đâu nhìn về phía đám con cháu nhà Đường: “Không biết là ai đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô, đứng ra đây, tôi sẽ khen thưởng!”
Một khi nhà Đường ôm được cây lớn nhà họ Dương ở Đệ Đô, không nói đến làm đại gia ở Trung Nguyên, thậm chí là đại gia hàng đầu ở vùng đất giàu có, nhà họ Đường đều có thể làm được.


Khi đó, nhà họ Dương ở Đề Đô ban phát tài nguyên, nhà họ Đường có thể dễ dàng ngôi lên ví trí gia tộc sô một ở Trung nguyên.

Nhà họ Cung nhảm nhí cũng phải nhường đường.

Đám người họ Đường nhìn nhau, không biết đang xảy ra chuyện gì.

“Hả? Không có ai?” Bà cụ Đường vô cùng kinh ngạc.

Đường Hạo nhìn Đường Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, không phải em đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô đấy chứ?”
“Hả? Em được nhìn trúng sao?”
Đường Dĩnh ngân người.


Cô ta suy nghĩ một chút rồi kích động nói: “Đúng vậy, chắc chắn em đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Dương ở Đề Đô.

Nhìn toàn bộ nhà họ Đường thì ai có thê so sánh với em?
Chắc chắn là em đã được nhìn trúng!”
Đường Dĩnh ngây ngắn cả người, cô ta năm mơ: cũng muôn gả cho một gia đình giàu có, nhưng không ngờ ngày này thật sự sẽ đên.

Người nhà họ Đường ghen tị, họ biết người có khả năng nhất trong nhà họ Đường là Đường Dĩnh.

Không ai nghĩ nhà họ Dương ở Đề Đô lại có quan hệ với Dương Tiêu, chứ đừng nói món quà cưới này là của Đường Mộc Tuyết.

Đường Dĩnh cầm chiếc vòng vàng đeo vào tay: “Bà nội, bà nhìn xem, kích cỡ vừa vặn!”
“Ưm, đúng vậy, Dĩnh Dĩnh, bà nội đưa toàn bộ quà cưới này cho cháu.

Nhớ kỹ, một khi cậu chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô xuất hiện, nhất định phải tạo quan hệ tốt!” Bà cụ Đường hài lòng nói.

Bà ta không dám động đến quà cưới của nhà họ Dương ở Đề Đô, đành phải giao cho Đường Dĩnh..