Vẻ đau đớn bốc lửa trên gương mặt khiến anh ta suýt ngất xỉu, chạm vào khóe miệng, trên tay bê bết máu.
“Thằng khốn, mày dám làm tao bị thương?” Trương Tử Hào từ dưới đất đứng dậy trừng mắt nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Trương Tử Hào, hơi thở trên toàn thân khóa chặt trên người Trương Tử Hào như núi lửa phun trào, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Trương Tử Hào, tôi không quan tâm anh xuất thân từ đâu, tôi không quan tâm lai lịch của anh sâu rộng như: thế nào.
Mong anh sau này không có chuyện gì thì đừng nên tìm chuyện.
Nói cho anh biết, bình thường tôi không gây chuyện, một khi gây chuyện thì đó không phải là chuyện, mà gọi là tin tức.”
Cái gì!
Bình thường tôi không gây chuyện, một khi gây chuyện thì đó không phải là chuyện, mà gọi là tin tức.
Lời này vừa dứt, đám người có mặt tại hiện trường đều tràn đầy kích động.
Nghĩ đến kỹ năng kinh người của Dương Tiêu, ánh mắt mọi người nhìn Dương Tiêu càng kính sợ hơn.
Ngay cả Trương Tử Hào đang tức giận, dường như đã bị cảnh tỉnh, linh hồn run rẩy.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm với cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ, dường như anh ta không phải đang đứng trước mặt một con người, mà là một con thú hung dữ, khiến cho anh ta có một cảm giác ớn lạnh vọt từ gót chân lên thẳng đỉnh đầu.
Mồ hôi lạnh trên trán Trương Tử Hào không ngừng tuôn ra, anh ta biết Dương Tiêu không có nói đùa với anh ta.
Nếu anh ta dám xúc phạm Dương Tiêu, sẽ không đơn giản như nhận được một đắm này.
“Đi thôi!” Nhìn Trương Tử Hào câm như hến, Dương Tiêu liếc nhìn Lam Vi Vi rồi xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Tiêu, Lam Vị Vi mở miệng, muốn nói lại thôi.
Nhóm võ sĩ nhìn Dương Tiêu rời đi, đều là vẻ mặt kinh ngạc hồi lâu mới có thể tiêu tan.
“Dương Tiêu, mẹ nó cú đấm này của anh tôi nhớ kỹ, lần sau đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ đích thân đánh bay anh!” Trong mắt Trương Tử Hào tràn đầy oán hận.
Lần trước trong buổi thẩm định đá quý anh ta xấu hỗ không chịu nổi.
Lần này lại bị Dương Tiêu đánh cho một trận, Trương Tử Hào thật sự sắp nổ tung.
Rời khỏi Hội nghị giao lưu võ thuật, Dương Tiêu lái xe về biệt thự bên hồ Nhạn Minh.
Ngay lúc Dương Tiêu đang đợi đèn đèn đỏ, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, đội mũ trắng và đeo kính râm gõ cửa kính một chiếc taxi.
Một người đàn ông trung niên bước xuống taxi, nhìn thấy mặt của người trung niên Dương Tiêu ngạc nhiên.
Người trung niên này là Đường Kiến Quốc bó vợ của anh.
Đột nhiên hai người xảy ra tranh chấp, khoảng cách có chút xa, không biết hai người đang tranh cãi cái gì.
Chát!!!
Đột nhiên, người phụ nữ ăn mặc thời thượng đội mũ trắng đột nhiên tát vào mặt Đường Kiến Quốc.
Bị tát một cái, cả người Đường Kiến Quốc sững sờ.
Sắc mặt Dương Tiêu thay đổi, lập tức vọt ra khỏi xe bước về phía trước.
Vừa bước lên trước đã nghe thấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng chỉ vào Đường Kiến Quốc mắng: “Mẹ kiếp, cho mặt mũi mà còn không thèm.
Tôi bảo ông di chuyển xe ra chỗ khác ông không nghe, ông thiếu đòn hả?”
“Bà…” Đường Kiến Quốc rất tức giận, nhưng không thể phát tiết ra.
Đối phương mặc đồ hiệu nỏi tiếng, lái chiếc Porsche 911 trị giá hai ba triệu tệ, phong thái kiêu ngạo, nhìn sơ qua đã biết người này xuất thân trong gia đình quyền thế.
Ông ta chỉ là một người bình thường, không có đủ khả năng xúc phạm những gia đình quyền lực này..