“Được được được, tôi đồng ý với cậu, cậu Dương, tôi đồng ý với cậu!” Liễu Giang Hà kích động khua tay múa chân.
Người đã từng là bậc thầy y học đầu tiên của Trung Hoa, mới học được một chút Hồi Mệnh Tam Châm mà đã chữa khỏi cho rất nhiều người đứng đầu trong nước, nếu ông học được Hồi Mệnh Tam Châm vậy thì chẳng phải trong đời này ông sẽ trở thành người số một trong giới y học Trung Hoa sao?
Đây là một vinh dự lớn cho Liễu Giang Hà!
Dương Tiêu mỉm cười đầy ẳn ý, nhìn Điền Lộc chế nhạo: “Chủ nhà Điền, vừa nãy ông hỏi tôi có tư cách gì mà đấu với ông, bây giờ đã đủ tư cách chưa?”
Khi Dương Tiêu phản công, Điền Lộc như đã trúng hàng trăm trận sát thương, sắc mặt già nua trắng xanh, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đát.
“Cậu…” Nhìn Dương Tiêu lên mặt nạt người, hai mắt Điên Lộc tối sầm lại.
Điền Lộc không ngờ Dương Tiêu lại dám dùng tuyệt chiêu trí mạng là Hồi Mệnh Tam Châm, khiến ông ta hoàn toàn không đủ tư cách cạnh tranh với Dương Tiêu.
Đám bác sĩ nỗi tiếng có mặt tại hiện trường đều sửng sót, để lấy lòng Liễu Giang Hà, Dương Tiêu không ngại dùng Hồi Mệnh Tam Châm làm con bài mặc cả.
Trước mặt Hồi Mệnh Tam Châm, đừng nói là Liễu Giang Hà không thể chống cự, ngay cả là bọn họ đứng trước Hồi Mệnh Tam Châm cũng không chịu nổi sự cám dỗ này.
Xét cho cùng, ai có thể nắm giữ Hồi Mệnh Tam Châm thì người đó có thể trở thành nhân vật số một trong giới y học Trung Hoa.
Cả Vương Trạch và Điền Chắn Hưng đều sững sờ, bọn họ không ngờ Liễu Giang Hà sẽ đồng ý với Dương Tiêu.
Trêu chọc Điền Lộc xong, Dương Tiêu nhìn về phía Liễu Giang Hà: “Ông Liễu, khi nào thì ông sẽ tham gia công việc?”
Lần này để thu phục Liễu Giang Hà, Dương Tiêu đã rất chân thành, đối với Liễu Giang Hà, Dương Tiêu đã nắm chắc phần thắng.
Trước khi đến đây, Dương Tiêu đã phân tích, Liễu Giang Hà đã cao tuổi không muốn làm bắt cứ điều gì tổn hại đến tên tuổi của mình.
Nếu Liễu Giang Hà gia nhập tập đoàn Tuyết Tiêu, chịu trách nhiệm sản xuất dược phẩm thì sẽ không bao giờ có vấn đề gì về chất lượng.
“Tôi có thể bắt đầu từ chiều nay!” Ánh mắt Liễu Giang Hà vẫn như cũ cực kỳ tràn đầy nhiệt huyết.
Bây giờ, Liễu Giang Hà chỉ muốn học Hồi Mệnh Tam nâng cao kỹ năng y học của mình.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Được! Vậy buỏi chiều tôi sẽ đợi ông Liễu ở tập đoàn Tuyết Tiêu.”
Nói xong, Dương Tiêu không hề do dự, rời khỏi sự kiện giao lưu y học này.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Dương Tiêu, đám người tại hiện trường đều trầm tư thở dài, không ai ngờ rằng Dương Tiêu phế vật ở rể của nhà họ Đường này lại thực sự là rồng trong đám người.
Đặc biệt là hai cha con Điền Lộc, Điền Chấn Hưng, trong lòng bọn họ vô cùng chấn động, không biết nên nói gì.
“Thầy, Dương Tiêu là một kẻ dối trá, cậu ta không có khả năng thành thạo Hồi Mệnh Tam Châm.
Thầy, đừng để bị lừa bởi ảo giác của cậu ta!” Vương Trạch tàn nhẫn nói.
Nghe vậy, Liễu Giang Hà tức giận nhìn Vương Trạch: “Nghiệt chướng, câm miệng lại cho tôi, kỹ năng y học của Dương tài ba há có thể cho cậu bàn luận đánh giá?”
Mặc dù mới gặp Dương Tiêu vài lần, nhưng Liễu Giang Hà biết kỹ năng y học của Dương Tiêu vượt xa khả năng của mình.
“Vâng!” Bị Liễu Giang Hà trách mắng, Vương Trạch ngậm chặt miệng, vẻ mặt đầy oán hận, như rắn độc khiến người khác không rét mà run.
Giờ phút này, Vương Trạch không ngừng gào thét trong lòng, Dương Tiêu, Dương Tiêu, mẹ nó mày chỉ là một thằng vô dụng, dựa vào đâu Liễu Giang Hà lại đánh giá mày cao?
Còn Liễu Giang Hà, ông già khốn kiếp này nữa, tôi mới là học trò thân truyền của ông, ông không thèm cho tôi mặt mũi, thật đáng ghét.
Ông cứ chờ đó, tôi sẽ khiến ông phải hồi hận..