Điền Lộc người đứng đầu nhà họ Điền lắm bẩm: “Tập đoàn Tuyết Tiêu? Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu! Lẽ ra mình nên nghĩ ra từ lâu mới phải.”
Tập đoàn Tuyết Tiêu bắt ngờ được thành lập với số vốn đăng ký ba tỷ tệ, nhanh chóng liên tiếp giành được nhiều đơn hàng của các gia tộc lớn.
Định giá thị trường gần chạm mốc bón tỷ tệ, tập đoàn dược phẩm Điền thị bị bỏ lại phía sau, tác động mạnh đến Điền Lộc.
Điền Lộc nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không thể hiểu Long Ngũ có đức hạnh gì mà có thể trở thành người đại diện theo pháp luật của tập đoàn Tuyết Tiêu, giữ chức vụ giám đốc điều hành.
Ông ta đã kiểm tra tất cả thông tin của Long Ngũ mười năm trước, đại ca xã hội làm mưa làm gió ở thành phố Trung Nguyên mười năm trước, làm sao có thể dễ dàng biến thành tồn tại hàng đầu của tập đoàn Tuyết Tiêu?
Khi tập đoàn Tuyết Tiêu vừa mới thành lập, Điền Lộc đã nghĩ ngay đến Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết là người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên, còn Dương Tiêu là phế vật số một ở thành phố Trung Nguyên, hai người đều quá nỏi tiếng, không muốn nồi cũng khó.
Lúc đó Điền Lộc hoàn toàn không quan tâm, ông ta chưa từng giao tiếp với Dương Tiêu, và với thành kiến ông ta chỉ đơn giản tin Dương Tiêu là phế vật vô dụng.
Bây giờ, thân phận của Dương Tiêu đã lộ ra ánh sáng, giống như một đòn giáng mạnh vào ông ta.
“Rết… rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không có khả năng! Làm sao.
phế vật nhà họ Đường lại là chủ tập đoàn Tuyết Tiêu?” Điền Chấn Hưng vô cùng hỗn loạn.
Vừa nãy Dương Tiêu nói anh thay mặt tập đoàn Tuyết Tiêu tới, Điền Chấn Hưng khinh thường Dương Tiêu, anh ta không tin lời nói bậy bạ của Dương Tiêu, hiện thực rất tàn nhẫn, ngay tại chỗ tát vào khuôn mặt già nua của anh ta.
Người suy sụp nhất là Vương Trạch, anh ta nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là một thằng phé vật vô dụng, giờ đây cậu ta không chỉ được ca tụng là Dương tài ba, mà còn là người sáng lập tập đoàn Tuyết Tiêu, cậu ta sống ở hòn đảo nhỏ bên hồ Nhạn Minh, còn cưới được người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên, đó là sự thỏa mãn của người chiến thắng cuộc sống!
Dương Tiêu nhìn Điên Chân Hưng nói: “Ngại quá cậu Điền, để anh thất vọng rồi!”
Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, ánh mắt Điền Chấn Hưng kinh hãi, mặc dù trong đầu có vô số câu hỏi, nhưng thần y Liễu Liễu Giang Hà đã tự mình thừa nhận, không có khả năng sẽ là giả.
“Dương tài ba, hôm nay thực sự xin lỗi, tôi thực sự không ngờ lại xảy ra một trò hề như vậy!” Liễu Giang Hà xấu hồ.
Xuất phát điểm của ông áy là tốt, ông ấy đã mời Dương Tiêu đến giảng giải cho các bác sĩ trụ cột ở thành phố Trung Nguyên, ai mà biết được rằng những kẻ có mắt không tròng này đã xúc phạm đến Dương Tiêu.
¡: “Thần y Liễu không cần phải tự ¡ thật sự không là gì!”
Dương Tiêu cười nhẹ trách, chuyện này đối với Vốn dĩ Dương Tiêu chỉ muốn hành động khiêm tốn, gặp chuyện rắc rối như vậy cũng chỉ có thể lộ ra thân phận, không hành động khiêm tốn nữa.
Vừa hay anh đã chịu đựng suốt năm năm, bây giờ đã đến lúc anh tiết lộ thân phận của mình.
Hơn nữa, hiện tại thể lực của Dương Tiêu đã khôi phục được năm mươi phần trăm, chỉ cần cho anh thêm một khoảng thời gian nữa, thể lực của Dương Tiêu có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao năm năm trước.
Đến lúc đó, anh sẽ có đủ sức mạnh đè bẹp mọi đối thủ, bảo vệ gia đình Đường Mộc Tuyết không cần chịu nỗi nhục nhã nữa.
“Ài!” Liễu Giang Hà thâm trầm nói, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ông ấy biết hôm nay muốn nhờ Dương Tiêu đến giảng giải kiến thức y học cao cấp.
Dương Tiêu không có ý định chậm trễ quá nhiều thời gian, anh nói thẳng: “Ông Liễu, có lẽ tôi đã nói rõ qua điện thoại, tập đoàn Tuyết Tiêu mới thành lập, bộ phận kiểm tra chất lượng y tế cần nhân sự nặng ký, tôi mời ông Liễu gia nhập tập đoàn Tuyết Tiêu, đảm nhiệm chức vụ giám đốc thanh tra chất lượng.”
“Làm giám đốc thanh tra chất lượng?” Nghe thấy lời nói của Dương Tiêu, hai cha con Điền Lộc, Điền Chán Hưng thay đổi sắc mặt..