“ÒI Chẳng trách Hoa Mộ Tranh không coi trọng Bạch Quỳnh, đừng nói là Hoa Mộ Tranh ngay cả tôi cũng không coi trọng!” Một cô gái mập mạp nặng ít nhất một trăm kg khinh thường nói.
Phụt!
Nghe thấy lời cô gái mập mạp nặng một trăm kg xem thường mình, khóe miệng Bạch Quỳnh ngai ngái, nôn ra một ngụm máu.
Lúc này Bạch Quỳnh không còn mặt mũi, xấu hổ chỉ muốn tìm một lỗ chui xuống.
Trên mặt Dương Tiêu tràn đầy vẻ vui đùa, anh biết sau đêm nay Bạch Quỳnh sẽ không còn mặt mũi ở Trung Nguyên, chắc chắn Tạ Quần sẽ rất mất mặt.
Sau khi bữa tối từ thiện kết thúc, Dương Tiêu chào ông cụ Cung Thiên Tè trước, sau đó rời đi.
“Anh Dương!” Từ Quyên, người đại diện của Tô Thiên Lung chậm rãi bước tới.
Dương Tiêu biết Từ Quyên, anh mỉm cười lịch sự: “Xin chào, con nhóc Thiên Lung đâu?”
“Thiên Lung hơi mệt, đã về khách sạn trước rồi!” Từ Quyên nói.
Dương Tiêu gật đầu, buổi sáng Tô Thiên Lung xử lý vụ kiện, buổi chiều đã vội vàng thu xếp bữa tối từ thiện, làm việc cả một ngày thật sự rất mệt.
Ngay khi Dương Tiêu chuẩn bị rời đi, Từ Quyên cười nói: “Anh Dương, Thiên Lung đang đợi anh trong khách sạn, anh tự mình đi qua đi!”
Sau đó, Từ Quyên đưa thẻ phòng cho Dương Tiêu.
“Được thôi!” Dương Tiêu cười khổ cầm lấy thẻ phòng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Dương Tiêu cũng hiểu được bây giờ: Tô Thiên Lung đã là thiên hậu châu Á trẻ tuổi, chắc chắn có vô số tay săn ảnh theo dõi, hơn nữa tung tích của anh cũng phải bí mật.
Lái xe Maserati đến khách sạn, Dương Tiêu cầm thẻ phòng đến phòng chỉ định rồi mỏ cửa.
“Thiên Lung?” Mở cửa, Dương Tiêu chậm rãi đi vào, chỉ thấy trong phòng có một cô gái vừa mới tắm xong mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang sấy tóc.
Nghe thấy giọng nói của Dương Tiêu, thân thể cô gái xinh đẹp Tô Thiên Lung run lên, lập tức xoay người lao vào vòng tay của Dương Tiêu.
Hương thơm âm áp nhào vào lòng, Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Nhóc, năm năm rồi cũng không thay đổi!”
“Phong thái ban đầu!” Tô Thiên Lung thiên hậu châu Á trẻ tuổi đắc thắng nói.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong vòng tay của anh, Dương Tiêu có hơi thất thần, không khỏi nghĩ đến cô bé vừa non nớt, vừa lùn vừa đen, mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ lao Vào vòng tay anh.
Lúc này, đột nhiên Dương Tiêu cảm thấy mu bàn tay đau nhói.
“Con nhóc này, sao lại cắn anh?” Dương Tiêu cười nói.
Cần Dương Tiêu một cái, Tô Thiên Lung tức giận nói: “Em đặc biệt để lại dấu ấn cho anh, ai bảo anh biến mắt năm năm? Anh có biết năm năm qua em tìm anh vất vả như thế nào không? Có dấu ấn này, sau này anh nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến Thiên Lung.”
Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Thiên Lung nồi lên tầng sương.
“Được rồi, được rồi!” Nhìn thấy Tô Thiên Lung sắp khóc, trong lòng Dương Tiêu tan chảy.
Anh biết Tô Thiên Lung rất ỷ lại vào anh, anh đã biến mắt năm năm, anh có thể nhận ra Tô Thiên Lung nhớ mình như thế nào.
Tô Thiên Lung sợ Dương Tiêu lại bỏ đi, cô ngây ngốc nhìn Dương Tiêu: “Anh Dương Tiêu, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?”.