Những người tối nay đến hiện trường đều là nhân vật có máu mặt, ai đến cũng mang theo tắm séc, ai sẽ quẹt thẻ?
Tạ Quần khinh thường nói: “Quẹt thẻ? Dương Tiêu, cậu đây là giãy dụa muốn chết.”
“Không thành vấn đề, phế vật này muốn xấu hỗ hơn thì tại sao phải ngăn cản anh ta làm gì? Đợi quẹt không nổi một tỷ tệ, xem anh ta còn mặt mũi ở lại chỗ này không!” Bạch Quỳnh cười lạnh.
Nhiều người có mặt tại hiện trường lắc đầu ngán ngẩm, bọn họ đều cho rằng Dương Tiêu đang bảo vệ lòng tự trọng đáng thương cuối cùng của mình.
Một tỷ tệ không phải là một con số nhỏ, những người có mặt tại hiện trường này có máy trăm người có thể có một tỷ tệ? Chứ đừng nói đến quyên góp một tỷ tệ.
Kim Đại Chung nhanh chóng bước tới nói: “Người anh em Dương, cậu nghiêm túc à?”
“Đương nhiên!” Dương Tiêu nhìn Tô Thiên Lung trên sân khấu cao cười nói.
Việc quyên góp từ thiện này là do Tô Thiên Lung tổ chức, trong suy nghĩ của Dương Tiêu, Tô Thiên Lung chính là em gái của anh, tối nay anh muốn cho Tô Thiên Lung thể diện.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Tiêu, Kim Đại Chung mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp xúc với Dương Tiêu lâu như vậy, Kim Đại Chung biết Dương Tiêu không phải là người khoác lác, số vốn đăng ký của tập đoàn Tuyết Tiêu là ba tỷ tệ chắc chắn là Dương Tiêu đưa.
Trong lòng Kim Đại Chung chấn động không thôi, anh ta phát hiện bây giờ mình càng ngày càng không thể nhìn thấu Dương Tiêu.
“Cô Thiên Lung, có muốn quẹt thẻ không?” Một người đứng đầu tổ chức từ thiện bước tới hỏi.
Tô Thiên Lung do dự một chút, cuối cùng gật đầu: “Quẹt đi!”
Mặc dù đã không gặp Dương Tiêu trong năm năm, nhưng Tô Thiên Lung tin anh Dương Tiêu của cô sẽ không tới loè người trong bữa tiệc từ thiện mà cô tổ chức.
Nghe vậy, người phụ trách tổ chức từ thiện này cằm máy pos bước tới: “Thưa anh, anh chắc chắn muốn quyên góp một tỷ tệ sao?”
“Tôi chắc chắn!” Dương Tiêu cười nhẹ.
“Vâng!” Người phụ trách từ thiện không ngần ngại cầm thẻ ngân hàng bỏ vào máy pos.
Nhìn thẻ ngân hàng đưa vào trong máy pos, nhiều người Xuýt xoa.
Họ có thể nhận ra đây là thẻ ngân hàng phỏ biến nhất chứ không phải thẻ VIP của ngân hàng, nếu trong đó có một tỷ tệ thì thật sự gặp quỷ rồi.
Người phụ trách tổ chức từ thiện phụ trách quẹt thẻ cũng không yên lòng, trong thẻ ngân hàng bình thường này thật sự có một tỷ tệ sao?
Anh ta nhìn Dương Tiêu: “Thưa anh, mời anh nhập mật khẩu!”
“Ừm!” Dương Tiêu đáp lại, nhập mật khẩu.
Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, một người chế nhạo nói: “Tên phế vật này đúng là biết giả vờ! Dám nhập mật khẩu mà không thay đổi sắc mặt, ai không biết còn tưởng tên này đáng giá một tỷ tệ.
Nhưng đáng tiếc ở Trung Nguyên ai mà không biết Dương Tiêu là phế vật nỏi tiếng!”
“Chẳng thế còn gì! Nhìn xem tên này còn giả vờ bình tĩnh, trông như thật! Không đi làm diễn viên thì thật tiếc, có lẽ ảnh đề tiếp theo sẽ là tên phế vật này.”
“Ha ha ha ha ha hai”
Mọi người lại bật cười, như thể dùng Dương Tiêu làm trò vui thật là thú vị.
“Tên nhóc này xong đời rồi!” Vẻ mặt Tạ Quần âm lạnh..