Am!!!
Dưới cái nhìn của Bạch Du Tĩnh, cơ thể của Trương Tử Hào giống như một con diều đứt dây đập vào bức tường trong hành lang.
Phụt phụt!
Vừa tiếp đất, thân thể Trương Tử Hào dâng trào nôn ra một ngụm máu tươi.
“Thật sự gặp quỷ!” Hồn vía của Trương Tử Hào đều rét run, anh ta cảm nhận được rõ ràng Dương Tiêu là con nhà luyện võ.
Không quan tâm đến nội thương, Trương Tử Hào đâu dám ở lại, anh ta ôm ngực lập tức chạy trồn.
Dương Tiêu không thèm đuổi theo Trương Tử Hào, anh quay đầu nhìn Bạch Du Tĩnh, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Bạch Du Tĩnh đang đờ đẫn.
Dương Tiêu cởi khăn trên miệng Bạch Du Tĩnh, cười nói: “Cô Bạch, cô không bị kinh hãi chứ?”
“Anh… sao anh lại tới đây?” Bạch Du Tĩnh sững sờ nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu bất lực duỗi tay: “Mặc dù cô Bạch có thành kiến với tôi, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn, tôi không thể thấy chết không cứu, đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh khẽ cắn môi, gương mặt xinh đẹp hơi xấu.
Vào thời điểm quan trọng chính Dương Tiêu là người đã cứu cô ta thoát khỏi biển lửa, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Bạch Du Tĩnh.
“Cảm ơn!” Cuối cùng Bạch Du Tĩnh nói ra hai chữ.
Dương Tiêu lập tức giúp Bạch Du Tĩnh mở trói: “Đều là bạn bè cả, đừng khách sáo với tôi, à, cô Bạch bây giờ cô vẫn sẽ quay lại toà nhà Quỳnh Lâu chứ?”
“Ừ, trở về đi!” Cảm xúc của Bạch Du Tĩnh rất tệ.
Trương Tử Hào phát điên đến mức cho người bỏ thuốc vào trà, sau đó cho người bắt cóc cô ta nhằm xâm hại, điều này khiến Bạch Du Tĩnh không ngờ tới.
Vốn cô ta đã rất ghét Trương Tử Hào, xảy ra chuyện như vậy khiến Bạch Du Tĩnh hoàn toàn căm ghét Trương Tử Hào đến tận xương tủy.
Hội nghị thẩm định đá quý này chỉ được tổ chức ba năm một lần, Bạch Du Tĩnh không muốn bỏ lỡ, hơn nữa cô ta đã sắp xếp từ trước, không thể vì những điều này mà kế hoạch bị hủy trong chốc lát.
Cô ta cũng muốn mượn hội nghị thầm định đá quý này nâng cao danh tiếng tập đoàn trang sức Bạch Thức của mình ở thành phố Trung Nguyên.
Chật vật chạy trốn, lau vết máu đỏ trên khóe miệng, Trương Tử Hào chửi rủa quay trở lại toà nhà Quỳnh Lâu.
Nhìn thấy Trương Tử Hào xanh xao, người phụ nữ gợi cảm kinh ngạc hỏi: “Tử Hào, anh sao vậy? Không phải bây giờ anh nên cuồng hoan với cô Bạch sao?”
Vừa rồi Trương Tử Hào cho người bắt cóc Bạch Du Tĩnh, người phụ nữ gợi cảm biết rất rõ ràng.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trương Tử Hào, người phụ nữ gợi cảm đã bị sốc.
“Ừng ực! Ừng ực!” Trương Tử Hào uống hai ly nước, hai mắt như nứt ra nói: “Đừng nhắc tới nữa, khốn kiếp, bị tên khốn Dương Tiếu kia phá, vừa rồi tôi bị tên ranh con kia đá nôn ra máu.”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Tử Hào, anh yên tâm, đợi lát nữa tôi sẽ thu xếp thủ hạ đến dạy dỗ tên nhóc đó!”
Người phụ nữ gợi cảm trầm giọng nói.
Vào lúc này, sau khi sửa soạn lại quần áo Bạch Du Tĩnh và Dương Tiêu quay trở lại tòa nhà Quỳnh Lâu.
Ngay khi bước vào hội trường, Dương Tiêu đã cảm nhận được sự căm ghét mãnh liệt từ Trương Tử Hào, thấy Trương Tử Hào đang trừng mắt nhìn anh với ánh mắt phẫn uất từ trên lầu hai như một con rắn độc..