Tục ngữ nói, có thể ngồi thì không cần đứng, có thể nằm thì không cần ngồi, đạo lý đều giống nhau.
Trương Tử Hào nhìn thấy Dương Tiêu có hứng thú, anh ta nghiêm nghị nói: “Người anh em, không đùa, BMW NASCAR C2 là của anh, xe đạp công cộng là của tôi.”
“OK!” Dương Tiêu cầm chìa khóa xe, ngồi lên ghế lái chiếc BMW NASCAR C2.
Sau khi dắt xe đạp công cộng, Trương Tử Hào tỏ vẻ như lợn quý: “Du Tĩnh, em ngồi vững, anh đạp xe đưa em đi.”
“Không thú vị!” Vẻ mặt Bạch Du Tĩnh chán nản, xoay người ngồi vào ghế phụ chiếc BMW NASCAR C2.
Nhìn thây Bạch Du Tĩnh trở về ngồi lên ghế lái phụ, Trương Tử Hào chán nản không thôi.
Không có phụ nữ đẹp đi xe đạp, mình muốn chiếc xe đạp bị hỏng này có ích.
Ngay lúc Dương Tiêu đang chuẩn bị nỗ máy, Trương Tử Hào nghiêm mặt nói với Bạch Du: “Du Tĩnh, em nhìn thấy chưa? Vừa nãy anh chỉ muốn kiểm tra xem tên này có phải là kẻ hợm hĩnh hay không.
Em nhìn xem, anh chỉ đùa thôi, anh ta lại tưởng thật, xuống khỏi xe cho tôi!”
“Huh!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Trương Tử Hào lật lọng, trên trán Dương Tiêu nổi lên mấy vạch đen.
“Anh xuống xe hay không? Nếu còn không xuống thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!” Trương Tử Hào hung hăng nói.
Xe cũng không phải của anh, Dương Tiêu cũng không có nhiều lời để nói, anh tức giận xuống xe: “Não anh là Watt à? Thật nhàm chán.”
Anh dắt chiếc xe đạp công cộng của mình, Bạch Du thực lập tức bước ra, ngồi vào chiếc giỏ xe đạp công cộng.
“Không phải chứ?” Nhìn thấy Bạch Du Tĩnh lại xuống xe, Trương Tử Hào suýt nữa nôn ra máu già.
Tôi phiền phức như vậy sao?
Được lắm Bạch Du Tĩnh, em thà ở với một con dễ nhữi còn hơn là nhìn tôi.
Chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng khiến em hát bài ca chỉnh phục trên giường.
Cho dù Trương Tử Hào tức đến mức run cả người, nhưng anh ta vẫn giữ phong thái lịch lãm, lại bước xuống xe, đưa chìa khóa xe BMW NASCAR C2 cho Dương Tiêu: “Anh bạn, vừa rồi tôi đùa đấy, xe đạp là của tôi, BMW là của anh.”
“Anh chắc chắn? Để tôi nhắc nhở anh trước, tính tình tôi không tốt, anh mà lại đổi ý thì đừng trách tôi tức giận!”
Dương Tiêu thờ ơ nói.
Trương Tử Hào kìm lại vẻ t tức giận, ưỡn ngực nhét chìa khóa vào tay Dương Tiêu: “Yên tâm yên tâm, lần này sẽ không như vậy đâu!”
“Được, tôi lại tin anh một lần nữa!” Dương Tiêu cầm lấy chìa khóa xe, lần nữa trở lại lái ghé chính.
Trương Tử Hào dắt lấy xe đạp công cộng lộ ra vẻ nịnh nọt: “Du Tĩnh, ngồi vững nhé!”
“Trương Tử Hào, anh còn đáng ghét hơn cả con ruồi!”
Bạch Du Tĩnh nhìn Trương Tử Hào mà thấy buồn nôn, cô ta lập tức xuống xe quay lại ghê phụ chiếc BMW.
Dương Tiêu hỏi: “Địa chỉ cụ thể ở đâu?”
“Tòa nhà Quỳnh Lâu!” Bạch Du Tĩnh đáp.
Dương Tiêu nói: “Không vần đề, thắt dây an toàn!”
“Mẹ kiếp, khốn nạn, đờ mò!” Cảm nhận được cái lạnh từ trên người Bạch Du Tĩnh, Trương Tử Hào sắp nỗi giận..