Bạch Du Tĩnh mở miệng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Ngồi trong ghé lái phụ, cô ta nhìn rõ vừa ròi tốc độ tối đa của Trương Tử Hào là hơn một trăm.
Bạch Du Tĩnh đã tận mắt chứng kiến, cô ta rất muốn hỏi làm thế nào mà Dương Tiêu có thể đuổi kịp, chân anh ta không bị đau sao?
Dương Tiêu cười, đối với anh điều này chẳng là gì cả.
Năm đó khi làm nhiệm vụ anh đã đạp xe leo núi, tốc độ thường là hơn một trăm.
Điều này không phải là nói quá, nhưng chiếc xe đạp leo núi nhanh nhất thế giới vượt quá 144 kmigiờ, trên mạng có có thể lên kiểm tra.
“Cô Bạch, cô có muốn cảm nhận sức hấp dẫn của xe đạp công cộng không?” Dương Tiêu nhìn Bạch Du Tĩnh.
Cộp!
Bạch Du Tĩnh không hề do dự bước xuống xe, nhìn Dương Tiêu: “Không có chỗ ngồi, anh muốn tôi ngồi ở’ đâu?”
“Chuyện này đơn giản, trong giỏ!” Dương Tiêu chỉ vào giỏ xe đạp công cộng.
“Giỏ xe?” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh hơi đông cứng lại.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Không có cách nào khác, cô cũng đã thấy rồi đó, đang giờ làm việc, đường xá đều bị tắc, muốn đến nơi sớm chỉ có thể ngồi vào trong giỏ.”
“Được… được!” Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Bạch Du Tĩnh ửng hồng.
Là chủ tịch của một công ty lớn, Bạch Du Tĩnh hành động dứt khoát, cô ta cắn răng ngồi vào giỏ xe đạp công cộng.
Không thể không nói Bạch Du Tĩnh mảnh mai, nặng chưa đến năm mươi kg, Dương Tiêu không hề cảm thấy áp lực một chút nào.
Quan trọng nhất là Dương Tiêu đã liếc nhìn trộm, ngực Bạch Du Tĩnh không nhỏ.
Nhiều người nói, phụ nữ nặng dưới năm mươi kg, ngực lép hoặc lùn, Bạch Du Tĩnh đã trực tiếp lật tẩy câu nói này.
Dương Tiêu nhắc nhở: “Ngồi vững, tôi chuẩn bị xuất phát!”
Nhìn thấy Bạch Du thực sự ngồi trên giỏ xe đạp công cộng, mũi Trương Tử Hào gần như bốc khói.
Để có thể tiếp xúc gần với Bạch Du Tĩnh, anh ta không ngần ngại dậy sớm, phá xe của Bạch Du Tĩnh, ai biết được nửa đường lại có Dương Tiêu nhảy vào.
Một người đi xe đạp lại có thể tận hưởng một mình người đẹp, nào có chuyện tốt như vậy?
Không biết từ bao giờ, Trương Tử Hào đã lập tức xuống xe đi tới chỗ Bạch Du Tĩnh: “Du Tĩnh, như này không hay.
đâu?”
“Dương Tiêu, đi đi!” Bạch Du Tĩnh hoàn toàn không muốn để ý tới Trương Tử Hào.
“Tránh ra!” Dương Tiêu nhìn Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào đâu bằng lòng để Dương Tiêu đi xe đạp chở người đẹp, anh ta nặn ra một nụ cười rồi đưa chìa khóa xe cho Dương Tiêu: “Người anh em, vừa nhìn là biết anh là người tốt.
Chiếc BMW NASCAR C2 của tôi trị giá gần gai mươi triệu tệ, phiên bản giới hạn toàn cầu, anh có muốn lái thử không?”
“Ò? Không đùa?” Dương Tiêu quan tâm hỏi.
Dù sao thì lái xe luôn tốt hơn đi xe đạp công cộng!.