Nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại một bi 8 đen, trên trán Cung Minh đổ mồ hôi lạnh.
Nếu bi 8 đen này bị Tôn Tường đánh vào lỗ, Tôn Tường sẽ thực sự đạt được hiệu quả kinh ngạc của một cú đánh.
“Cung Minh, xem ra mảnh đất ở ngoại ô phía bắc là của tôi rồi!” Triệu Tín cười đắc thắng.
Cung Minh hít sâu một hơi, không trả lời, ông ta đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi.
Dương Tiêu biết lúc này Cung Minh đang rất căng thẳng, anh liếc mắt nhìn bàn nói nhỏ: “Bi 8 đen ở vị trí rất xa, ở giữa lại có một bi rắn, muốn đánh bi 8 đen vào lỗ thì rất khó, ngay cả khi nhà vô địch quốc tế ở đây thì e rằng cũng khó mà làm được.”
Quan sát kỹ hơn thì bi 8 đen trên bàn nằm ở tâm của hai lỗ, bi trắng nằm ở điểm xa nhất của bi 8 đen, ở giữa còn hai bi nữa đang chặn nó.
Nếu Tôn Tường muốn tần công trực diện, anh ta nhất định sẽ đánh bi hoa tâm, như vậy đánh bi trắng sẽ tiêu tốn quá nhiều sức lực, thậm chí nếu đánh trúng bi 8 đen thì 99% bi 8 đen sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
“Vớ vẫn! Cậu nói đánh không vào thì không vào được chắc?” Đám người đưa ánh mắt khinh thường nhìn Dương Tiêu.
Vừa rồi bàn tay của Tôn Tường đã chinh phục tất cả, lúc này Tôn Tường chính là chiến thần bi-a trong lòng họ, bất khả chiến bại, kì tích nào cũng có thể làm được.
“Vậy thì cậu đã thật sự xem thường tôi rồi!” Tôn Tường cười lạnh.
Mặc dù Tôn Tường cũng phải thừa nhận phân tích của Dương Tiêu rất hợp lý, bi trắng ở quá xa so với bi 8 đen, lại có một bi hoa tâm cản nên rất khó ghi bàn.
Tôn Tường cầm cây cơ nhận tập trung lực chú ý vào bi trắng, sau đó thực hiện một cú đánh bắt ngờ.
Quả nhiên, bi trắng tắn công trực diện vào bi hoa tâm, sức mạnh của anh ta đã bị chặn lại, cuối cùng bi trắng chỉ chạm vào bi 8 đen, không hoàn thành một hiệu ứng kinh ngạc nào.
“Không vào?” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt mọi người đều là vẻ thất vọng.
Trái tim của Tôn Tường chùng xuống, anh ta biết muốn đánh vào là quá không có khả năng, cho nên anh ta không hề chán nản.
Phù!
Nhìn thấy bi 8 đen vẫn chưa bị Tôn Tường đánh vào lỗ, Cung Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tiêu cười, tất cả những chuyện này đã nằm trong dự đoán của anh: “Bây giờ, đến lượt tôi!”
Dưới ánh mắt của mọi người, Dương Tiêu tràn đầy khí thế bước đến bàn bóng.
“Loè thiên hạ!” Đám người nhìn chằm chằm Dương Tiêu càng khinh thường hơn.
“Hừ! Cậu không đánh nỏi một bi vào lỗ thì xem cậu sẽ xấu hỗổ đến mức nào!” Tôn Tường chế nhạo.
Triệu Tín cười khẩy chế nhạo, như thể Dương Tiêu là đồ nhà quê, không thể tạo nên kỳ tích.
“Thật sao?” Khoé miệng Dương Tiêu hơi nhéch lên.
Anh nhắm cây cơ vào quả bi trắng, khóe mắt anh quan sát toàn bộ mặt bàn.
Kịch hay, chính thức bắt đầu!
Tôn Tường tỏ vẻ kiêu ngạo, anh ta nhìn Dương Tiêu như: nhìn một chú hề chế nhạo: “Vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, bí tiếp theo cậu sẽ không có may mắn như vậy!”
“Xin lỗi, anh không còn có thể chơi bi tiếp theo!” Dương Tiêu cười nói.
Nghe đến đây, mọi người có mặt tại hiện trường đều cười phá lên.
“Ôi mẹ ơi! Tôi không nghe nhằm chứ? Phề vật này lại nói Tôn Tường không còn được đánh bi tiếp theo? Anh đang muốn chọc tôi cười chết, thừa hưởng hoa kiến của tôi à?”.