Hổ Tế

Chương 2173: 2173: Chương 832




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi rời khỏi Đại Phú Hào, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đưa Triệu Cầm đến bệnh viện kiểm tra.

Triệu Cầm không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ ngoài da, bôi một số loại thuốc chống viêm, nghỉ ngơi trong vài ngày là khoẻ.

Buỏi chiều Đường Mộc Tuyết phải đi làm, Dương Tiêu đưa Đường Mộc Tuyết đến công ty trước, sau đó trở về nhà.

Vừa bước vào phòng khách, Triệu Cầm đã nhìn chằm chằm Dương Tiêu, trong mắt lộ ra vẻ u ám, vẻ mặt bà ta u ám lạnh lùng nói: “Dương Tiêu, xem ra chúng ta cần phải nói chuyện!”

Triệu Cầm nhìn Dương Tiêu cần thận, vẻ mặt ảm đạm nói: “Hay cho Dương Tiêu cậu, không ngờ cậu lại che giáu sâu như vậy! Nói, có phải cậu thường xuyên đánh bài sau lưng Mộc Tuyết không? Những khoản tiền mà cậu lấy ra trước đây đều là cậu đánh thắng đúng không?”
Nghe vậy, khóe miệng Dương Tiêu khế co giật, anh còn tưởng Triệu Cầm muốn nói chuyện quan trọng gì với mình.

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.


Trước đây con rất thích xem những bộ phim thần bài và bài bạc, thuận tay học theo, cũng chỉ lừa được mấy người bình thường, không thể thoát khỏi con mắt của các cao thủ.” Dương Tiêu thờ ơ nói.

Dương Tiêu biết hôm nay mình ra tay trước mặt Triệu Cầm, có lẽ đã khiến Triệu Cầm kinh ngạc.

Triệu Cầm giễu cợt nhìn Dương Tiêu: “Thật sao? Chu Văn Cường là vua cờ bạc, cậu cho rằng bà đây ngu hả? Mau đưa hết tiền cậu tiết kiệm đưa cho bà đây, nếu không hôm nay bà đây sẽ lột da của cậu!”
“Không có tiền, vừa rồi chuộc mẹ đã tiêu hết rồi!” Dương Tiêu cười khổ nói.

Anh biết Triệu Cầm tìm mình hoàn toàn không có chuyện tốt gì, quả nhiên mình đã đoán đúng, bà ta nhớ thương đến tiền của mình.

Triệu Cầm là người thế nào Dương Tiêu đã biết quá rõ, không giữ được tiền, cho dù có đưa cho bà ta mười tỷ tệ thì Triệu Cầm cũng sẽ tiêu sạch trong thời gian rất ngắn.

Vút Nghe vậy, Triệu Cầm sững sờ, đột nhiên bà ta đứng dậy, cầm tách trà trên bàn đổ hết trà lên mặt Dương Tiêu, Dương Tiêu mắt cảnh giác bị nước trà làm ướt mặt.


“Không có tiền? Cậu giả vờ cái nỗi gì? Dương Tiêu, tôi nói rõ cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không đưa tiền ra thì cậu lập tức cút khỏi đây, gia đình này không chứa nổi cậu.” Triệu Cầm hung ác nói.

Trước kia Dương Tiêu bỏ ra rất nhiều tiền, Triệu Cầm luôn cho rằng là Lý Minh Hiên đã đưa tiền cho Đường Mộc Tuyết.

Bây giờ xem ra tên khốn kiếp Dương Tiêu này che giấu, giấu bọn họ đi đánh bài thắng tiền, sau năm năm, với bản lĩnh của Dương Tiêu, không biết cậu ta đã cất giấu bao nhiêu giương nhỏ.

Hơn nữa, theo quan sát của Triệu Cầm, khi Dương Tiêu chuộc bà ta, cậu ta đưa ba triệu tệ ra mà không hề chớp mắt.

Dương Tiêu lại cười khổ: “Mẹ, con thật sự không có tiền, cho dù con chơi bài siêu phàm thì như thế nào? Mẹ cho rằng nếu con thắng lớn, những người trông vùng này sẽ dễ dàng buông tha con sao? Đen ăn đen ở khắp nơi, nếu con dám thắng số tiền lớn, e rằng con đã xong đời từ lâu rôi.”
“Đừng nói với tôi về những thứ vô dụng này.

Bây giờ Mộc Tuyết không ở nhà, không ai có thể bảo vệ cậu.

Tốt nhát là cậu nên giải thích thành thật.” Triệu Cầm chẳng quan tâm dáng vẻ của Dương Tiêu, bà ta xác định là Dương Tiêu có rất nhiều tiền.

Dương Tiêu thật sự hiểu sâu hơn về bộ mặt không biết xấu hồ của Triệu Cầm..