Chẳng lẽ là quà tặng của ông lớn nào đó đưa cho cậu?”
“Đúng thật là ông lớn nào đó đưa cho tôi, chuyện này có vấn đề gì sao?” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Đường Dĩnh tiến lên, giễu cọt: “Một ông lớn đưa cho anh?
Ông lớn này bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ là Cung Thiên Kỳ, ông cụ đích thân đưa cho anh? Tôi thấy là anh không có ý tốt, có ý mua hàng giả ở vỉa hè có ý xâu mang đến tặng bà nội”
“Láo xược!” Bà cụ Đường tức giận đến mức run rẫy mắng Dương Tiêu.
Lần trước Dương Tiêu làm loạn cuộc họp thường niên của nhà họ Đường khiến bà cụ Đường mắt mặt, điều này khiến bà cụ Đường chán ghét Dương Tiêu đến cực điểm.
Trong chuyền tham quan Tây Song Bản Nạp này, cháu trai và cháu gái của bà ta suýt chút nữa đã chết dưới tay của Dương Tiêu, bà cụ Đường chỉ muốn chém Dương Tiêu hàng ngàn thanh kiếm.
Bây giờ, vào ngày kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường, Dương Tiêu lại tặng cho mình một viên ngọc Quan Âm cũ nát, đây là muốn làm gì?
Muốn mình sống sờ sờ tức chết sao?
Đường Mộc Tuyết cảm nhận được cơn tức giận đang hoành hành trong người bà cụ Đường, cô nhanh chóng nói: “Bà nội, ngọc Quan Âm này thật sự chỉ là có tuổi đời lâu một chút mà thôi, thực sự là một bảo vật có giá trị!”
Những người khác không biết chuyện tuyệt vời của Dương Tiêu, nhưng Đường Mộc Tuyết lại biết rất rõ.
Để thực hiện lời hứa của mình, Dương Tiêu đã không ngần ngại chỉ một tỷ tệ có được biển hoa lớn nhất ở Tây Song Bản Nạp tặng mình.
Cô không tin Dương Tiêu thiếu chút tiền ấy, làm bà cụ Đường xấu hỗ trong ngày kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường.
Đường Mộc Tuyết hiểu rất rõ Dương Tiêu, cho dù Dương Tiêu không hài lòng với bà cụ Đường, anh cũng sẽ không gây rối vào những dịp như vậy.
“Bà nội, đây quả thật là bảo bói! Mộc Tuyết biết bà tin theo đạo Phật, nên đã đặc biệt để cháu chuẩn bị ngọc Quan Âm tặng cho bà!” Dương Tiêu nói thẳng.
Bà cụ Đường không tin Dương Tiêu sẽ tốt như vậy, Đường Hạo và Đường Dĩnh suýt chút nữa chết trong tay Dương Tiêu, trong lòng bà ta nghĩ Dương Tiêu không chọc giận bà ta là đã tốt rồi, làm sao cậu ta có thể tặng mình ngọc Quan Âm vô giá trị?
Đường Hạo chỉ vào ngọc Quan Âm khinh thường nói: “Thật sao? Dương Tiêu, tôi hỏi cậu, ngọc Quan Âm này trị giá bao nhiêu? Đến một nghìn tệ không?”
“Đừng nói là một nghìn tệ, tôi thấy một trăm tệ cũng không đến!” Đường Dĩnh nói lời bẩn thỉu.
Trong ánh mắt của mọi người Tiêu thờ ơ nói: “Tôi không dám nói nhiều, ít nhất là đến mười triệu tệ!”
Cái gì!!! Ít nhất là mười triệu tệ?
Ngay khi lời này vừa dứt, toàn cảnh rơi vào im lặng chết chóc trong giây lát, sau đó hầu hết tất cả các khách mời Sôi SỤC.
“Ôi đệch! Thằng phế vật này nói cái gì vây? Ngọc Quan Âm cũ này có giá trị ít nhất là mười triệu tệ? Đang mở trò đùa quốc tê gì thê?”
“Đúng vậy! Tôi nghĩ bộ não phế vật này là Watt, thật sự dám bốc phét! cậu ta sẽ dám tặng ngọc Quan Âm mười triệu tệ?”
“Bốc phét đi! Bốc phét mạnh nữa đi! Mười triệu tệ có thể thành lập được gia tộc hạng bai”
Trong chốc lát, đám khách mời tại đây nhìn Dương Tiêu với vẻ khinh thường, bọn họ không tin ngọc Quan Âm này có thể có trị giá ít nhất mười triệu tệ.
Thành phố Trung Nguyên là thành phố mới cấp một.
Tuy là đô thị mới cấp 1 nhưng mức độ tiêu dùng chưa cao..