Triệu Văn Triết đâu dám nhìn thẳng vào Vạn Thiền, anh ta lập tức cúi đầu kiêu ngạo nói nhanh: “Cô Vạn, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên phỉ báng danh tiếng của cô.
Là mồm tôi tiện, là mồm tôi tiện, tôi đã phỉ báng danh tiếng của cô.
Một thằng rùa rụt cổ như tôi nào có thể xứng với cô|”
Lúc này, Triệu Văn Triết suýt khóc, néu Vạn Thiến thực sự: ghét anh ta, nhất định anh ta sẽ nhà tan cửa nát.
Đồng thời, trong lòng Triệu Văn Triết hận đám người nhà họ Triệu, đám người này muốn đưa mình vào chỗ chết sao?
“Văn Triết, không phải là tối qua cậu bốc phét chứ?” Triệu Liên càng sững sờ hơn.
Vốn bà ta đang mong đợi Triệu Văn Triết thiết lập quan hệ với nhà họ Vạn, bà ta sẽ có địa vị cao hơn ở huyện Thiên Sơn.
Không ngờ, Triệu Văn Triết lại bốc phét, lúc này bà ta thấy rất xáu hỗ.
Triệu Cầm mỉa mai: “Em gái, chắc chắn Văn Triết đã bốc phét! Nếu không thì tại sao cô Vạn lại tát cậu ta? Đàn ông thích sĩ diện là không sai, nhưng phỉ báng danh tiếng của người khác thì không đúng rồi.
Tốt xấu gì cậu cũng là người đứng đầu nhà họ Triệu, sao có thể như thế này?
Thật sự rất thất vọng!”
Nghe thấy giọng điệu mắng mỏ của Triệu Cầm, chẳng khác gì một cái tát gián tiếp đánh vào mặt anh ta.
“Khốn nạn! Dám lấy tôi ra đùa giỡn, xem tôi có lột da của anh không!” Vạn Thiền tức giận.
Nhìn thấy Vạn Thiền sắp rơi vào trạng thái bùng nỏ, Dương Tiêu biết rằng nếu mình không ra mặt, có lẽ cô ta sẽ đánh Triệu Văn Triết nửa sống nửa chết.
Hơn nữa, dù sao đây cũng là đang mở tiệc cảm ơn Liễu Giang Hà, anh không thể làm cho Liễu Giang Hà mắt mặt.
Dương Tiêu lập tức đứng dậy nói: “Cô Vạn, nể mặt tôi, chuyện này đến đây thôi!”
Nghe vậy, đám người có mặt ở đây đều tập trung vào Dương Tiêu.
Hầu hết tất cả mọi người đều sửng sốt, tên Dương Tiêu này lại muốn Vạn Thiến cho mình mặt mũi? Anh chàng này bị điên hả?
Như đã biết, Triệu Văn Triết là người đứng đầu trong nhà họ Triệu, Vạn Thiến còn không nề mặt.
Ở trong mắt người nhà họ Triệu, Dương Tiêu là phế vật, làm sao Vạn Thiến có thể nể mặt Dương Tiêu?
“Giả vờ!” Triệu Văn Triết thầm mắng trong lòng.
Vạn Thiến đã không nể mặt anh ta, anh ta không tin Vạn Thiến sẽ nể mặt Dương Tiêu.
Triệu Liên và Tôn Phú Quý nghiền ngẫm, Dương Tiêu dám nói những lời ngông cuồng bảo Vạn Thiến nể mặt cậu ta, lát nữa chắc chắn sẽ có một cái tát rơi xuống, thậm chí còn nặng hơn Triệu Văn Triết.
Trong lúc đám người nhà họ Triệu cho rằng Dương Tiêu sẽ chết chắc, thì Vạn Thiến nhìn Dương Tiêu có chút ngượng ngùng nói: “Để anh Dương chê cười rồi, tôi… bình thường tôi không bạo lực như vậy!”
Rác!!! Ngay khi lời nói của Vạn Thiến rơi xuống, hàm của tất cả những người đang chờ xem trò đùa tại hiện trường như thể nứt ra.
Chê cười? Lại còn bình thường không bạo lực như vậy?
Nhìn vẻ xấu hỗổ trên mặt của Vạn Thiến, đám người nọ càng hoang mang.
Nhất là Triệu Văn Triết, trong lòng anh ta không ngừng chửi mắng, làm sao có thể? Con mẹ nó làm sao có thể?
Rõ ràng Dương Tiêu là phế vật, sao Vạn Thiền lại có thể nễể mặt phế vật?
Giờ phút này, Triệu Văn Triết chỉ cảm thấy mình từ trên tế đàn rơi xuống, tôn nghiêm bị Dương Tiêu chà đạp.
“Khụ! Không sao, không sao!” Nhìn thấy dáng vẻ xấu hỗ của Vạn Thiền, vẻ mặt Dương Tiêu cứng đờ.
Nếu Đường Mộc Tuyết hiểu lầm điều gì đó, thì sẽ được một mắt mười..